Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày cưới, vị thê của tôi bắt gian tại giường người ông khác.
Cô ta ôm ông đã bỏ thuốc, khóc lóc thảm thiết như hoa lê đái vũ: “Em chỉ trao lần đầu tiên cho người ông em thôi , có là không được chứ?”
“Em vốn dĩ không anh, người em chỉ có Cảnh thôi, em và Cảnh mới là chân ái.”
Tôi hiểu nổi, những người đi cùng cũng sốc nặng: “Chị à, người chị ngủ cùng có vợ rồi, vợ người ta đang có bầu nữa đấy.”
Vài tháng sau, vị thê cũ tìm đến tôi, vẻ mặt nhục nhã cầu xin: “Xin anh hãy giúp Cảnh , em nguyện ý lấy anh, dùng thân để trao đổi.”
Tôi lập tức gọi đến bệnh viện tâm thần: “Alo, ở đây có một người thần kinh, xin hãy đến nhanh giúp tôi đi ạ. Tôi sợ lây.”
1
Cánh cửa phòng vừa mở ra, mùi hương nồng nặc hòa lẫn dục vọng trào dâng xộc thẳng vào mặt.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai xé toạc căn biệt thự, Bạch Thiên Vũ vội vàng kéo tấm chăn bên cạnh che chắn cơ thể mình.
Phía sau lưng tôi vang những tiếng kinh hô ồn ào:
“Trời ơi, sao thành ra thế ?”
“Má ơi, bọn mình đến đón dâu thành chuyện đây?”
Tôi mặc vest chỉnh tề, cầm bó hoa tươi, lặng lẽ nhìn cô dâu tương lai của mình đang trần truồng lăn lộn trên giường một ông khác, trên mặt vương chút ửng hồng.
Bạch Thiên Vũ khóc lóc như mưa, nhưng vẫn cô ta tát cho một như trời giáng.
Ông Bạch run rẩy chỉ thẳng mặt Bạch Thiên Vũ, ngón run bần bật, môi tái mét: “Nghiệt nữ, con nghiệt chủng, Bạch gia tao sao nuôi ra thứ như mày hả?”
Bạch Thiên Vũ ôm mặt đánh đau rát, gào khản giọng: “Con không gả cho Ôn Đình Ngọc, là cứ con!”
“Con chỉ trao lần đầu tiên của mình cho người con thôi , có là không được chứ?”
“Người con chỉ có Cảnh thôi.”
“Con và anh ấy mới là trời sinh một cặp.”
“, thương con nhất , từ nhỏ đến đều chiều theo ý con, sao lần cứ phải con thế?”
“Tất là tại anh!”
Ánh oán hận ngập tràn của Bạch Thiên Vũ đ.â.m thẳng vào tất những người có mặt.
Ông Bạch ôm ngực, hồi lâu không thốt nên lời.
Bà Bạch giơ rồi bất lực buông thõng xuống, cuối cùng chỉ biết lẩm bẩm: “Nghiệt, tất đều là nghiệt.”
“Là do chúng ta đã nuông chiều con quá rồi.”
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh mỗi lúc một , ánh của mọi người như ngàn vạn mũi kim đ.â.m nát Bạch Thiên Vũ, ghim sâu vào tận xương tủy.
Bạch Thiên Vũ bừng tỉnh.
Cô ta bắt đầu quay sang cầu xin tôi, cố gắng khiến kẻ ngốc như tôi đây mềm lòng nói giúp cô ta vài câu: “Ôn tổng, cầu xin anh hãy bỏ qua cho em, em vốn dĩ không hề anh, người em chỉ có Cảnh thôi.”
Tôi nhìn cảnh tượng hoang đường lố bịch trước , cơn giận dữ trong lòng không ngừng trào dâng.
Bạn bè thân thích, anh em chí cốt của tôi giờ phút đều tận chứng kiến cảnh vị thê của tôi, trước mặt bao người ngang nhiên ngoại tình, đổ tội là tôi cưới.
Tôi từng bước tiến đến trước mặt Bạch Thiên Vũ, nhìn gương mặt yếu đuối kia, mỉa mai hỏi: “Bạch , ước là do tôi cô sao?”
“Đã từng có vô số cơ hội để cô nói tôi rằng cô không tình nguyện, nhưng cô chưa từng mở miệng, từ lúc đính đến giờ, nửa năm trời, cô đã làm ?”
“Tôi có cô sao?”
“Đến tận ngày cưới rồi, cô tặng cho tôi một món quà , trực tiếp xé toạc mặt mũi tôi ra rồi chà đạp xuống đất.”
“Bạch , cô đúng là lợi hại thật đấy.”
Bạch Thiên Vũ định vươn túm lấy ống áo tôi, nhưng tôi gạt phắt đi.
Tôi thấy cô ta bẩn thỉu.
“Bạch trước ngày cưới đã vội vàng giường người ông khác, sau đó mới định gả cho tôi, là tôi làm kẻ đổ vỏ sao?”
Tôi liếc nhìn ông bên cạnh cô ta, vẻ mặt mơ màng, hình như ý thức chưa tỉnh táo.
Bạch Thiên Vũ như con chim sợ cành cong, vội vàng kéo chăn che chắn cho ông kia kín thêm vài phần.
Tôi không khỏi bật cười chế nhạo: “Bạch che che đậy đậy làm nữa? Ai biết ông chính là Cảnh chứ.”
“Chân ái Bạch vừa tiếng tuyên đấy.”
“Một kẻ đã có vợ, Bạch đúng là biết chơi trò hoa lá cành.”
Tôi vỗ bốp bốp, ném hết bó hoa trên giường:
“Coi như đây là quà tân tôi tặng Bạch vậy.”
Bạch Thiên Vũ như nổi cơn điên, gào tôi: “Ôn tổng, chuyện hôm nay là em có lỗi anh, nhưng anh hà cớ phải làm nhục em như vậy?”
“Huống hồ giữa chúng ta vốn dĩ có tình cảm, cũng chưa đăng ký kết .”
“Chúng ta có gượng cũng sẽ không hạnh phúc đâu.”
Cô ta như chìm đắm trong thế giới cảm xúc của riêng mình, hoàn toàn quên mất thân phận hiện tại của mình là .
Cô ta cũng hề đoái hoài đến người mẹ đang khóc đến sắp ngất xỉu và người cha tức giận đến mức phải uống thuốc của mình.
Chỉ có cô ta, như thể mình mới là người chịu phải ủy khuất nhất trên đời.
loại người như thế , vốn dĩ để nói.
Suy cho cùng, không thể nói lý lẽ kẻ điên được.
Tôi quay đầu nhìn ông Bạch mặt mày tái mét: “Bạch tổng, chuyện hôm nay, tôi xin chờ hồi âm của ông.”
Nói xong tôi xoay người định rời đi, nơi dơ bẩn mang tên Bạch gia , tôi không ở thêm một giây phút nào nữa.