Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Sau ca phẫu thuật của mẹ, tôi lập tức lao đầu vào chuẩn bị hồ sơ xét tuyển thẳng.
Mỗi khi ôn tập quá mệt, tôi lại mở camera, ngắm nhìn mẹ qua màn hình giám sát để tiếp thêm động lực.
Phải công nhận, Tôn Tâm Lan đúng là dân chuyên ngành điều dưỡng, đến nỗi y tá trong viện còn thỉnh thoảng hỏi bà ta cách xử lý nghiệp vụ.
Nhưng con người ấy mà—không ai giám sát thì kiểu gì cũng lười biếng.
Nhiều đêm tôi học tới ba giờ sáng, mẹ muốn đi vệ sinh, ngại không dám gọi.
Tôi thấy rõ ràng qua màn hình: mợ tôi hoàn toàn chưa ngủ, nhưng giả vờ ngủ say để trốn việc.
Thế là tôi liền cố ý nói to vào video:
“Mẹ à, mợ chăm mẹ cực quá rồi.
Hay để con tạm gác chuyện ôn thi, từ mai vào viện thay ca nhé?
Nhà mình không thể vì kỳ thi của con mà làm mợ kiệt sức được.
Nhìn mợ nằm im thế kia, chắc mệt lắm mới gọi mãi không tỉnh nổi. Thương quá đi mất…”
Nghe tôi nói đến chuyện muốn bỏ ôn thi để vào viện, Tôn Tâm Lan đang nằm giả vờ ngủ bỗng bật dậy như cá chép:
“Vi Vi! Con cứ yên tâm ôn bài đi, mợ không thấy vất vả gì đâu! Nãy mợ chỉ… chỉ chợp mắt một chút thôi, không hiểu sao ngủ quên mất!”
Từ đó trở đi, bà ta biết rõ ánh mắt của tôi đang giám sát 24/24, không dám lười biếng nửa bước.
Chỉ cần tôi hé miệng nói “muốn vào viện thay ca”, là bà ta cuống cuồng gồng lên làm việc ngay.
Thật ra, tôi chẳng hề thấy thương xót gì cả.
Tôi đang làm đúng như họ kỳ vọng—cắm đầu ôn luyện, nhưng…
Tôi không học đề thi đại học.
Tôi đang học nội dung dành cho kỳ xét tuyển đặc biệt của Thanh Hoa.
9.
Ở kiếp trước, khi Hứa Phi Phi dọn đến nhà tôi, mợ đã từng tiện miệng hỏi:
“Ơ, tài liệu ôn tập của con hình như không giống đề thi đại học nhỉ?”
Lúc đó tôi vừa báo với mẹ một tin vui:
Tôi đã vượt qua vòng sơ loại và được vào danh sách xét tuyển thẳng, đang chuẩn bị thi riêng của một vài trường.
Mẹ tôi vui quá, vô tư chia sẻ:
“Vi Vi vừa vượt qua kỳ sơ khảo xét tuyển, giờ đang ôn mấy bài thi chuyên của trường. Nếu đỗ rồi thì không cần thi đại học nữa!”
Câu đó vừa rơi xuống, cả nhà Hứa Đại Lâm lập tức ngồi bật dậy.
“Bảo… bảo tuyển hả?
Không thi đại học nữa hả?” — cậu tôi lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên thứ gì đó mờ ám.
Ông ta liếc nhìn mợ, cả nhà họ nhìn nhau trao đổi một ánh mắt rất nhanh—ánh nhìn ấy, đã định đoạt luôn vận mệnh của tôi sau này.
Kể từ đó, Hứa Phi Phi ăn ở chung nhà với tôi, rất nhanh biết được tôi dị ứng với yến mạch.
Ngày tôi bước vào kỳ thi xét tuyển đặc biệt, cô ta nhiệt tình chuẩn bị cho tôi một ly sữa nóng.
Tôi không nghi ngờ gì, uống hết—và sau đó lập tức phản ứng dữ dội, phải nhập viện cấp cứu.
Sau này kiểm tra mới biết: trong sữa có yến mạch.
Hứa Phi Phi khóc lóc xin lỗi, còn diễn kịch ngay trước mặt tôi, vừa khóc vừa tự tát mình:
“Là lỗi của em, em không nên bất cẩn cầm nhầm ly sữa của mình rồi đưa cho chị… là em đáng chết!”
Cô ta nắm lấy tay tôi, nước mắt lưng tròng:
“Nhưng chị ơi, chị vẫn còn kỳ thi đại học mà! Với thành tích của chị, nhất định sẽ đậu Thanh Hoa thôi!”
Tôi thật sự thấy kinh tởm cô ta.
Lúc đó, tôi đã không nhịn nổi nữa, giận dữ hất mạnh tay cô ta ra.
Kết quả là Hứa Phi Phi mất đà đập đầu vào tường.
Ban đầu, thầy cô và bạn bè đều rất thông cảm vì tôi bị mất suất bảo tuyển, nhưng sau cú va chạm đó, không ít người bắt đầu thì thầm sau lưng:
“Vi Vi có vẻ hơi quá đáng… dù sao cũng là em họ, còn tự tát mình như vậy mà…”
Con trà xanh chết tiệt đó!
Tôi thề là tôi không hề dùng nhiều sức.
Nhưng từ giây phút ấy, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ: Hứa Phi Phi là một kẻ tâm địa độc ác, từ trong trứng nước.
Chỉ là tôi vẫn luôn không hiểu: tại sao cô ta lại bám riết lấy chuyện thi đại học của tôi đến thế?
Tôi chỉ cần vô tình nhắc đến một chút về tài liệu thi thử, đề mật,
Hứa Phi Phi lập tức bảo mợ bỏ tiền mua bằng được.
Chỉ cần tôi dự định làm gì để tiến lên, cô ta sẽ lập tức tìm cách phá cho bằng được.
Và bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu:
Cái gì cản đường cô ta đến với “vị trí số điểm cao”, thì cô ta phải hủy hoại nó.
Vậy… nếu lần này, người ngáng đường tôi thi đại học chính là cô ta—Hứa Phi Phi, thì sao?
10.
Nếu không phải cậu tôi nhắc đến Tập đoàn Lập Đạt lúc ở bệnh viện,
có lẽ tôi cũng đã quên mất cái tên Tống Thành từ lâu rồi.
Anh ta đẹp trai, nhà giàu, đúng kiểu “con nhà người ta” chính hiệu.
Khi bị anh ta chặn ở cổng trường, nhét cho một xấp thư tình, đám bạn học đều sửng sốt:
“Vi Vi, cậu quen cả thiếu gia Tập đoàn Lập Đạt á?”
“Nghe nói cậu ấy đang quen một bạn nữ cũng tên là Hứa Vi Vi, dữ dằn lắm! Ai mà dám bén mảng nói chuyện với Tống Thành là bị kéo vô toilet tát tới tấp luôn!”
“Cẩn thận đấy, đừng có mà dính vô mấy vụ rắc rối tình cảm như phim truyền hình ấy!”
Tôi nghe xong hoảng quá, đổi cả giờ tan học để tránh đụng mặt.
Ở kiếp trước, tôi thật sự chẳng muốn dính vào cái kiểu tam giác yêu đương loạn xạ này.
Còn kiếp này, thời điểm tôi trọng sinh chính là ngay sau khi Tống Thành tỏ tình bằng thư.
Chỉ là từ lúc trở lại đến nay, tôi vẫn chưa chạm mặt anh ta lần nào.
Cho đến một lần, khi tôi lén đi thi vòng đặc cách vào Đại học Thanh Hoa, lúc trở về, tôi tình cờ gặp hai cha con nhà họ Tống ở cổng sân bay.
Tôi chủ động bước tới, mỉm cười bắt chuyện với Tống Thành, rồi lễ phép nhìn cha anh ta:
“Cháu rất ngưỡng mộ Chủ tịch Tống, không biết… có thể chụp chung một tấm hình được không ạ?”
Tống Thành lập tức vui vẻ, quay sang giới thiệu với bố:
“Ba ơi, đây là Lâm Vi – học sinh đứng đầu khối của Nhất Trung.
Với thành tích của cô ấy, rất có khả năng sẽ là thủ khoa khối tự nhiên của cả thành phố đấy!”
Chủ tịch Tống giơ ngón tay cái khen ngợi,
ba người chúng tôi “tách tách tách” chụp mấy bức ảnh chung.
Ngay tối hôm đó, tôi ẩn danh đăng tấm hình ấy lên “Bức Tường Tỏ Tình”.
Chưa đầy một giờ, lời đồn lan truyền khắp trường:
“Tôi từng thấy Tống Thành đến trường đưa thư tình cho Lâm Vi rồi, không ngờ tiến triển nhanh thế!”
“Trời ơi, nữ sinh đứng đầu khối kết đôi với thiếu gia nhà tài phiệt—tình tiết chuẩn ngôn tình!”
“Ơ, không phải Tống Thành đang quen với Hứa Phi Phi cùng trường à? Chia tay rồi sao?”
“Mấy cậu không biết hả? Chủ tịch Tống từng nói rồi: muốn làm dâu nhà họ Tống thì phải đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại!”
Tôi lướt qua vài bình luận, nhếch môi cười nhạt rồi quay lại gọt táo cho mẹ bên giường bệnh.
Ca phẫu thuật của mẹ cực kỳ thành công.
Tôn Tâm Lan — mợ tôi — đúng là chăm sóc không nghỉ, bưng bô đổ nước suốt hơn hai tháng trời, không dám lơ là nửa bước.
Tôi thì chuyên tâm ôn tập, thuận lợi tham gia kỳ thi tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
Kết quả đã có từ sáng nay.
Mợ thấy tôi rảnh rỗi đến bệnh viện, liền giục:
“Vi Vi, đừng đến đây nữa, mẹ con mai được xuất viện rồi. Mau về ôn bài cho kỳ thi đi.”
Cậu tôi cũng chen vào, vỗ vai tôi đầy “thân thiết”:
“Sắp thi rồi đấy, giai đoạn then chốt, đừng xao nhãng! Mau quay về mà học hành cho cẩn thận!”
Bọn họ thì biết gì chứ.
Tôi đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa từ lâu rồi.
Ôn thi á?
Tôi đang ôn lại cả cái kiếp trước, bọn họ đã hại chết tôi và mẹ như thế nào.
Tôi đang ghi nhớ từng bước, từng kế độc họ bày ra để đưa mẹ con tôi vào chỗ chết.
Kiếp này, tới lượt họ nếm thử cảm giác ấy rồi—
Cảm giác bị tuyệt vọng nuốt chửng, từng chút một.
11.
Tôi đang gọt táo cho mẹ, vỏ còn chưa xong một vòng thì Hứa Phi Phi đùng đùng xông tới.
Cô ta đạp tung cửa phòng bệnh, giơ tay chỉ vào tôi mà chửi ầm lên:
“Lâm Vi! Đồ tiện nhân thối tha! Mày dám quyến rũ bạn trai tao?!”
Tôi mở to đôi mắt trong veo, vô tội như nai con:
“Ơ… em nói gì vậy, chị không hiểu ý em lắm…”
Cô ta hét lên:
“Tao đã thấy ảnh rồi! Mau nói, hai bố con nhà họ Tống nói gì với mày?!”
Tôi làm bộ nghĩ ngợi, rồi cười dịu dàng:
“Cũng không có gì đâu.
Chú Tống chỉ bảo, nếu em đậu Thanh Hoa, chú ấy muốn gả em vào nhà họ Tống, làm thiếu phu nhân Tập đoàn Lập Đạt thôi.”
Một câu thoại y như trong tiểu thuyết tổng tài.
Ở kiếp trước, có cho tiền tôi cũng không dám nói thế.
Nhưng ở kiếp này? Tôi nói ra ngọt xớt, còn nói rất tròn vai.
Quả nhiên, mắt Hứa Phi Phi đỏ ngầu, từng tia máu trồi lên nơi tròng trắng:
“Mày đồng ý rồi?!”
Tôi nhún vai, tươi cười:
“Thì… cũng đâu có gì là không tốt, đúng không?”
Hứa Phi Phi tức đến mức hai hàm răng nghiến vào nhau lách cách, rồi lao thẳng về phía tôi:
“Lâm Vi, mày nằm mơ đi! Mày không thi đậu được đâu! Mà cho dù mày thi đậu, điểm số cũng là của tao!
Tao mới là thiếu phu nhân nhà họ Tống, là vợ của Tống Thành!
Còn mày – thứ con gái của bà đi nhặt rác – mà cũng mơ biến thành phượng hoàng sao?
Nằm mơ đi, con rác rưởi!”
Hứa Phi Phi lao đến với khí thế hùng hổ, nhưng chỉ có sức mà không có kỹ.
Tôi chỉ nghiêng người một cái, cô ta đã bỏ lỡ đà, lao thẳng ra trước, cả người đập xuống đất.
“Bịch!” — một cú ngã đẹp như… chó ăn vạ.
Mợ tôi vội vàng chạy tới đỡ, vừa phủi vừa trách:
“Con nhỏ này đúng là không biết kiềm chế. Mới thế mà đã nổi nóng.”
Người lớn vẫn là người lớn.
So với Hứa Phi Phi còn bồng bột, dễ mất kiểm soát, thì cậu mợ tôi lại khác hẳn.
Dù hiện tại tôi nói mát nói móc, lộ liễu lấp lửng muốn “giành” hôn phu tương lai của con gái họ,
bọn họ vẫn có thể bình chân như vại, mặt dày như không có chuyện gì.
Dù sao thì… họ có hệ thống chống lưng, chỉ cần tôi bước vào phòng thi đại học,
hệ thống sẽ “xóa sổ” tôi ngay lập tức.
Thế nên những lời tôi nói hiện tại, với họ mà nói, chẳng khác gì gió thoảng qua tai.
Tất cả chỉ là trò hề.
Không có giá trị gì cả.
—Cho đến khi tôi mở miệng nói câu tiếp theo.
Một câu nói khiến cả bọn họ… không thể ngồi yên thêm được nữa.