Tôi Không Sinh Ra Chỉ Để Ăn Rau Luộc

Tôi Không Sinh Ra Chỉ Để Ăn Rau Luộc

Hoàn thành
6 Chương
41

Giới thiệu truyện

Hôm nay, cô cả và cô út lại tới nhà.

Tôi rửa xong bát đĩa, vừa bước ra khỏi bếp thì phát hiện trên bàn ăn đã chẳng còn một chỗ nào cho mình.

Cả mâm đầy ắp thức ăn, giờ chỉ còn sót lại vài cọng rau xanh cô đơn nằm trong đĩa, thịt thà, hải sản đều đã bị vét sạch.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn chồng, lòng nguội lạnh, cuối cùng cũng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Chồng tôi ngẩn người:

“Chỉ vì không còn thức ăn mà em đòi ly hôn? Em điên rồi à?”

Ba mẹ chồng lập tức vỗ mạnh xuống bàn:

“Cô cả gan thật đấy! Chị em nhà tôi tới ăn bữa cơm, cô đã dám lấy chuyện ly hôn ra hù dọa! Ly hôn thì ly! Sau này tụi tôi sẽ tìm cho con trai mình một đứa con dâu ngoan ngoãn biết điều!”

Con trai tôi cũng mất kiên nhẫn, liếc tôi một cái:

“Mẹ à, ai bảo mẹ làm việc chậm chạp quá! Cô cả với cô út đều là khách, đương nhiên phải ưu tiên trước chứ!

Vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy mà mẹ đòi ly hôn, mẹ tham ăn tới vậy sao?

Mẹ chỉ biết rửa bát quét nhà, làm sao bằng các cô có thể kiếm tiền? Các cô còn hứa sau này sẽ mua xe, mua nhà cho con nữa đó!

Con nói cho mẹ biết, nếu mẹ ly hôn thật, con cũng không đi theo mẹ chịu khổ đâu…”

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã hạ quyết tâm —

Không chỉ ly hôn, đứa con này… tôi cũng không cần nữa.