Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VZyjrEA0V
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
“Các người đang làm cái gì đấy?!”
Chú cảnh sát đội mũ lưỡi trai nghiêm giọng quát,
còn giơ tay lên quạt quạt trước mũi, cố xua bớt mùi tanh nồng ngập trong phòng.
Lưu Ý mồ hôi túa ra đầy trán, run rẩy lắp bắp:
“Ai… ai báo cảnh sát vậy? Hiểu nhầm thôi! Đây chỉ là hiểu nhầm!”
Tôi siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng găm thẳng vào hắn, từng chữ một:
“Tôi báo.
Có kẻ đột nhập vào nhà tôi và cướp tài sản.”
Đồng tử của Lưu Ý đột nhiên co rút lại:
“Em… em nói bậy cái gì thế?!
Cảnh sát đồng chí, vợ tôi đang mang thai, tâm trạng thất thường, cô ấy báo án bừa đấy!”
Chú cảnh sát liếc nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
“Chồng cô ở trong nhà cùng người phụ nữ khác làm loạn, cô báo án bừa à?”
Tôi lắc đầu, giơ tay chỉ vào chiếc váy cưới bị xé nát và chiếc nhẫn cưới trên bàn:
“Họ phá hủy váy cưới của tôi, ăn cắp nhẫn cưới, còn cố tình phi tang chứng cứ.
Vậy có được coi là xâm nhập và trộm cắp tài sản không?”
Chú gật đầu dứt khoát:
“Được.”
Lúc này, mẹ Lưu Ý cũng vừa tỉnh dậy.
Bà ta vừa mở cửa đã thấy hỗn loạn khắp nơi, lập tức lao tới định đánh tôi:
“Đồ tiện nhân! Dám hại con trai tao!”
Chú cảnh sát kịp thời chắn trước mặt tôi, lạnh giọng:
“Muốn ra tay ngay trước mặt cảnh sát à?”
Không khí trở nên ngột ngạt đến mức có thể cắt ra từng mảnh.
Lưu Ý cuối cùng cũng mất kiểm soát, gào lên điên cuồng, chỉ thẳng vào tôi:
“Giang Dao! Đồ đàn bà thối tha! Cô dám gài bẫy tôi?! Cô đã biết từ trước rồi phải không?!”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, cuối cùng nở một nụ cười lạnh:
“Đúng vậy. Tôi sớm đã biết rồi.”
Nói rồi, tôi lấy tập ảnh từ trong balo ra,
rút tấm ảnh hắn đang mò mẫm ngực người đàn bà kia,
thẳng tay tát thẳng vào mặt hắn:
“Không chỉ tôi biết đâu,
cả thế giới này cũng biết trò bỉ ổi của các người rồi đấy.
Muốn tôi giúp các người in tờ rơi phát khắp khu phố không?”
Lưu Ý như bị sét đánh, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Chú cảnh sát khoát tay dứt khoát:
“Được rồi, tất cả theo chúng tôi về đồn lập biên bản!”
Đúng như lời luật sư đã nhắc trước,
màn kịch này tuy ầm ĩ nhưng kết quả lại rất “êm đềm”——
Chịu đựng cái nhỏ để mưu cái lớn.
Ngoại tình trong hôn nhân chỉ cấu thành vi phạm đạo đức, không dễ khởi tố hình sự.
Dù tôi có mang ra cả váy cưới rách, nhẫn cưới bị phá,
cuối cùng cũng chỉ kết thúc bằng việc——
Tào Bích Liên phải bồi thường cho tôi 50 ngàn tệ.
Khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã gần 3 giờ sáng.
Tôi mệt mỏi nhìn thẳng vào Lưu Ý:
“Ngày mai, hẹn gặp nhau ở Cục Dân chính.”
Hắn lập tức lao tới túm chặt lấy tay tôi:
“Vợ ơi, chỉ là anh phạm phải cái lỗi mà đàn ông trên đời này ai cũng mắc thôi mà!
Chờ sinh xong đứa nhỏ, anh nhất định sẽ bù đắp cho em!”
Tôi giằng tay ra, lạnh lùng gằn từng chữ:
“Bớt nói nhảm đi. Ly hôn là chắc chắn. Nếu anh không ký, tôi kiện!”
Tên cặn bã ấy lại bật cười khẩy:
“Haha, Dao Dao, em còn hai tháng nữa là sinh rồi, còn dám dở trò?
Em căn bản không biết…”
Hắn còn chưa kịp nói xong,
thì tôi đã nhìn thấy một chiếc taxi trờ tới bên đường.
Tôi lập tức xoay người, leo lên xe, bỏ lại hắn đứng đó giữa đêm lạnh.
Không còn nơi nào để đi.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể chạy tới nhà luật sư Lý trú tạm.
Luật sư Lý vội vã tới ngay trong đêm.
Sau khi xem xét hết toàn bộ chứng cứ tôi mang theo——
ảnh giám sát, đoạn ghi âm, biên bản công an, hiện trường váy cưới bị hủy hoại…
Ông ta đẩy kính, kết luận ngắn gọn:
“Chị Giang, với những bằng chứng này, đủ để chứng minh Lưu Ý có lỗi nghiêm trọng trong hôn nhân.”
Luật sư Lý đẩy gọng kính, điềm đạm nói:
“Thêm vào việc anh ta cấu kết với em họ xâm phạm quyền lợi của chị,
tòa án chắc chắn sẽ ủng hộ yêu cầu ly hôn của chị.
Hơn nữa, chị có thể tranh thủ tối đa quyền phân chia tài sản và bồi thường.”
Tôi mệt mỏi ngả lưng vào ghế,
ngỡ rằng cuối cùng mình cũng đã đại thắng——
Thế nhưng, ông ấy lại nói tiếp:
“Nhưng chị Giang, tôi vẫn phải nhắc chị một điều,
các vụ ly hôn trong thời kỳ mang thai có thời gian xét xử trung bình dài hơn bình thường khoảng 40%,
tức là… ít nhất cũng phải mất 3 tháng.”
“Cái gì?!”
Tôi lập tức bật dậy khỏi ghế.
“Một ngày tôi cũng không thể chờ!”
“Anh biết trên bàn mổ có thể xảy ra chuyện gì không?
Một sản phụ không người thân bên cạnh——
liều thuốc mê bị tiêm quá liều,
cứu viện bị cố tình trì hoãn,
và rồi… mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.”
Lời tôi thốt ra run rẩy, răng cắn chặt, tay siết thành nắm đấm.
Khó trách vừa rồi Lưu Ý không hề lo lắng,
hắn sớm đã tính toán mọi đường lui!
Một cơn nghẹn ứ trào lên cổ họng,
những cảnh tượng đáng sợ điên cuồng tràn ngập trong đầu,
tôi bật khóc ngay tại chỗ——
Luật sư Lý ngập ngừng:
“Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?!”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao.
“Trừ khi hắn cũng muốn ly hôn, và rất gấp gáp.”
Cả văn phòng chìm vào im lặng nặng nề.
Hắn sẽ vì lý do gì mà nôn nóng ly hôn với tôi?
Suy nghĩ một lát,
‘bộp!’
Tôi đập tay xuống bàn.
Tôi đã nghĩ ra rồi!
Muốn thợ săn từ bỏ con mồi——
thì phải biến con mồi… thành thứ nguy hiểm nhất.
Một kế hoạch điên rồ, táo bạo, bắt đầu hình thành trong đầu tôi.
7.
Tôi đã dõi theo người phụ nữ sắc mặt vàng vọt kia suốt ba tiếng đồng hồ.
Tên cô ta là Vương Mai, 32 tuổi,
trên hồ sơ bệnh án in đậm hai chữ: “Giang mai giai đoạn hai.”
Giờ phút này, cô ta đang ngồi bệt trên hàng ghế ngoài khoa truyền nhiễm,
vừa lười nhác lướt điện thoại, vừa gãi những mảng phát ban đỏ sẫm trên cánh tay.
“Chào chị.”
Tôi vác cái bụng bầu bảy tháng nặng nề đến ngồi xuống cạnh cô ta,
“Chị có thể cho tôi xin chút thời gian bàn một việc được không?”
Vương Mai liếc tôi cảnh giác, ánh mắt dừng lại vài giây nơi bụng tôi:
“Chuyện gì?”
Tôi hạ thấp giọng:
“Tôi cần một ống máu của chị. Một ngàn tệ.”
Đôi mắt cô ta lập tức mở to:
“Cô điên rồi hả?! Tôi bị giang mai đấy! Mau tránh xa tôi ra, đừng để lây cho con cô!”
Tôi thở dài, lấy từ túi xách ra một xấp tiền mặt:
“Chỉ lấy 10ml thôi, giúp tôi lấy một ống máu để xét nghiệm.
Chị cứ coi như hiến máu từ thiện một lần đi.”
Vương Mai liếm đôi môi nứt nẻ, ánh mắt đảo liên tục giữa số tiền mặt và cái bụng bầu của tôi:
“Cô lấy máu tôi làm gì?
Muốn hại người à?”
Tôi siết chặt tay, khó khăn đáp:
“Tự bảo vệ mình.”
Tôi run run lấy ra tấm ảnh chụp ở đồn cảnh sát, đưa cho cô ta,
miệng nở một nụ cười chua xót:
“Chị xem đi… đây là chồng tôi và con ’em họ’ mà hắn ta yêu thương.
Bọn họ cần một đứa trẻ khỏe mạnh,
còn tôi… chỉ là một cái máy đẻ mà thôi.”
Nước mắt không kìm được trào ra, nhỏ lên tấm ảnh, loang thành vết.
Tôi luống cuống dùng tay áo lau, nhưng càng lau càng lem nhem.
“Đợi đến khi tôi sinh xong…
e rằng mạng này cũng chẳng còn giữ nổi.”
“Chúng nó đã tính kỹ cả rồi——
biết tôi không còn cha mẹ, không ai chống lưng, không ai cứu giúp…”
Vương Mai nhíu mày, giật lấy tấm ảnh từ tay tôi.
Xem xong, cô ta phì một tiếng, nhổ toẹt xuống đất:
“Đệt!
Trên đời còn có loại cặn bã như vậy sao!”
Rồi cô ta lại hừ lạnh:
“Nhưng cô có biết… làm giả giấy tờ y tế là phạm pháp đấy chứ?”
“Ơ? Chuyện đó… tôi thật sự không biết.”
Vương Mai khịt mũi:
“Thế giờ sao?
Còn muốn lấy máu nữa không?”
Tôi bắt đầu do dự.
Bởi nếu bị bắt vì làm giả giấy tờ,
chẳng phải sẽ đúng như ý của đám cặn bã kia ——
đuổi mẹ, giữ con hay sao?
Vương Mai nhìn vẻ lưỡng lự của tôi,
cuối cùng thở dài:
“Cô chỉ cần chụp đơn xét nghiệm của tôi thôi.
Làm sao cho che được tên,
giữ lại một vài chữ mờ mờ,
nhìn giống như có cũng như không.
Mấy thứ này ấy mà, chỉ cần cô không thừa nhận,
người ta lại càng tin là thật.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta.
Quả nhiên——
những người thật sự mắc bệnh,
chắc chắn sẽ chết cũng không chịu thừa nhận.
Tôi nhận lấy tờ đơn từ tay cô ta,
chụp một bức ảnh rồi đưa cho cô ta một xấp tiền mặt:
“Cảm ơn chị.”
Vương Mai đảo mắt,
cuối cùng lại đẩy tiền về phía tôi:
“Không cần.
Chúng ta đều là những kẻ đáng thương thôi.”
Cô ta nhếch mép cười khẩy:
“Nhưng cô phải nghĩ cho kỹ đấy.
Từ giờ trở đi,
họ nhất định sẽ bôi nhọ cô đến tận cùng.
Trong mắt người khác,
cô chính là ‘con bệnh’ không thể chối cãi.
Cô chịu nổi ánh mắt ghê tởm, bàn tán sau lưng không?”
Tôi lắc đầu,
ngón tay vô thức vuốt ve bụng bầu đang nhô cao:
“Trên đời này, làm gì có chuyện phân cao thấp quý tiện.
Có những kẻ nhìn ngoài thì hào nhoáng sáng chói,
nhưng bên trong… còn bẩn thỉu hơn cả vi khuẩn.”
Tay Vương Mai khựng lại,
trong mắt thoáng ánh lên chút lệ:
“Hầy…
từ ngày mắc phải căn bệnh này,
tôi cũng chẳng còn mong mỏi gì nữa.”
Tim tôi khẽ nhói,
vừa định mở miệng xin lỗi thì cô ta đã phẩy tay cười khổ:
“Thôi, qua rồi.
Nhưng còn cô…”
Cô ta hạ thấp giọng, nheo mắt lại:
“Đã ra tay thì phải ra tay cho thật độc.
Để cái lũ cẩu nam nữ đó… đời này đừng hòng ngóc đầu dậy!”
Tôi siết chặt nắm tay:
“Nhất định!”
Đột nhiên nhớ ra điều gì, tôi nghiêng người nói nhỏ:
“Đúng rồi, tối nay tám giờ, nhớ theo dõi livestream ‘Nhìn Xa Hạnh Phúc’ nhé.”
Mắt Vương Mai lập tức sáng rỡ,
giơ tay làm dấu “OK” với tôi.