Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Kỳ nghỉ lễ 1/5, tôi bị mẹ ép đi xem mắt. Vừa mới lê cái xác mệt mỏi trở về nhà thì dì tôi đã hùng hổ xông tới.
Vừa bước vào cửa, dì đã chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng xối xả:
“Trần Tư Tư, con có phải dân lưu manh không đấy? Dì tốt bụng giới thiệu đối tượng cho, không đồng ý thì con cứ nói một tiếng là xong, việc gì phải cào rách mặt người ta? Người ta là người có địa vị, có danh tiếng hẳn hoi đấy nhé!”
“Thân phận cao như thế, danh vọng cao như thế, giờ con bảo người ta ra ngoài gặp ai được nữa?”
“Dì đây đúng là mất sạch mặt mũi với thiên hạ vì con rồi.”
“Dì nói cho con biết, dì thay mặt con đồng ý rồi. Mau chuẩn bị cưới đi!”
“Đừng để dì đứng giữa khó xử!”
Nếu bà ấy không nhắc tới vụ này thì còn đỡ. Càng nhắc tới, tôi càng buồn nôn không chịu được.
Tôi vừa định bùng nổ thì mẹ tôi bên cạnh đã kéo chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy thất vọng:
“Tư Tư, con lại không ưng à? Vậy con muốn tìm người thế nào mới vừa ý đây? Mẹ vì chuyện của con mà lo đến bạc cả tóc rồi.”
Nói xong, mẹ quay người đi vào phòng.
Tôi thấy bà mở ngăn kéo, châm một nén nhang, vừa đặt lên bàn thờ, vừa rơm rớm nước mắt nhìn tấm ảnh của bố tôi trên tường.
“Lão Trần à, cơ thể em cũng không còn khỏe nữa. Con gái mình đến giờ vẫn chưa có đối tượng, lỡ mai này em có mệnh hệ gì, thì nó biết sống sao đây?”
Tôi đột nhiên cảm thấy một nỗi bất lực ập đến khiến người ngạt thở.
Nếu không phải vì mẹ, dù có đánh chết tôi cũng không đi xem mắt lần này.
2.
Chuyện xảy ra chỉ mới hôm qua, mẹ tôi hí hửng báo tin: dì muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt.
Tôi vừa mới định nhăn mặt thì bà đã đảo mắt về phía di ảnh của ba tôi.
Tôi sợ nhất chiêu này, thế là chưa kịp phản ứng đã chột dạ.
Dì tôi như được tiêm thuốc kích thích, khoanh chân ngồi chễm chệ trên giường, thao thao bất tuyệt kể với mẹ tôi về “điều kiện tuyệt vời” của phía nam.
Mẹ tôi hỏi đối phương bao nhiêu tuổi.
“Ôi dào, đúng độ tuổi đẹp nhất của đàn ông đấy!”
Mẹ tôi lại hỏi:
“Làm nghề gì vậy?”
“Chức nghiệp thì khỏi nói, địa vị xã hội cao lắm. Cả làng đều từng nhờ cậu ta giúp việc.”
Mẹ tôi gật đầu hài lòng lia lịa, còn tiện thể liếc tôi một cái sắc lẹm như dao, ý bảo tôi phải chủ động lên.
Tôi buộc phải phối hợp, cất tiếng hỏi:
“Vậy ảnh có sở thích gì không?”
Dì tôi cười tươi rói:
“Câu này hay đấy, hỏi đúng luôn rồi. Cậu ấy từ nhỏ đã học loại nhạc cụ đắt đỏ nhất, lại còn có giọng hát rất hay, vừa vang vừa sáng rõ!”
Câu trả lời nghe thì có vẻ đâu ra đó, mà kỳ thực chẳng cái nào trả lời thẳng vào câu hỏi.
Mẹ tôi thì tỏ vẻ cực kỳ mãn nguyện, gật gù cái rụp rồi chốt luôn thời gian, địa điểm.
Còn tôi thì trong lòng chỉ muốn đảo tròng mắt đến trời.
Thật sự chỉ muốn đặt mua ngay một bộ chống nắng tám món, che từ đầu đến chân cho khỏi mất mặt!
3.
Lúc gặp mặt, cả quán cà phê chỉ có duy nhất một ông chú ngồi đó.
Tôi hơi ngơ ngác, thầm nghĩ: thời buổi nào rồi mà còn có kiểu ba đi xem mắt thay con trai à?
Tôi bước đến, ngồi xuống đối diện với ông ấy.
Còn chưa kịp mở lời thì ông chú đã cười hớn hở, rất tự nhiên bắt chuyện:
“Cháu là Trần Tư Tư đúng không?”
“Vâng, là cháu.”
Tôi vẫn thấy kỳ lạ, liếc trái liếc phải nhìn quanh một lượt.
“Con trai chú bận không đến được ạ?”
Ông khựng lại một nhịp:
“À… chú có hai cậu con trai, đều ở tỉnh ngoài với vợ trước rồi.”
Lúc đó trong đầu tôi bật ra một suy nghĩ: đi xem mắt mà còn không thèm đến, đúng là quá gắt, chắc cũng bị phụ huynh ép đi như tôi đây. Bỗng dưng thấy đồng cảm.
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, lễ phép hỏi:
“Chú muốn uống gì không ạ?”
Lời vừa dứt thì ông ấy sững người ra, gãi gãi cái đầu chỉ còn lơ thơ vài cọng tóc.
“Chênh lệch tuổi tác thì đúng là có, nhưng gọi ‘anh’ nghe hợp hơn.”
Tôi nghe mà choáng nhẹ, nghĩ bụng: vai vế này lệch hơi bị xa đấy… Nhưng thôi kệ, tôi cũng không quá bận tâm.
Ngồi ổn định rồi thì ông ấy cứ chăm chú nhìn tôi, gật đầu lia lịa.
Ngay sau đó, ông ta nhe hàm răng vàng khè vì ám khói thuốc, bắt đầu màn tự giới thiệu “có một không hai”:
“Chú đây tuy hơi lớn tuổi, nhưng biết thương vợ, biết chăm lo. Làm việc bao năm cũng tích cóp được chút ít, nên về kinh tế cháu cứ yên tâm.”
“Cưới nhau xong cháu chỉ cần ở nhà, chẳng phải làm gì hết.”
“Cả hai ta cùng cố gắng, sinh thêm đứa nữa, để cháu sau này có chỗ dựa tuổi già!”
…Gì cơ? Tôi nghe xong mà đầu óc như bị đánh úp, choáng toàn tập.
“Khoan đã, chú… ý chú là… hai ta, sinh?”
Ông ta cười khì khì.
“Chú tuy đứng tuổi, nhưng ‘khoản ấy’ thì khỏe lắm! Đừng nói là một đứa, nếu cháu không có vấn đề gì thì một phát ăn ngay luôn!”
“Có điều, chú nghĩ nên tận hưởng thế giới hai người trước đã, cháu thấy sao?”
“Còn nữa, đừng gọi là ‘chú’ nghe già lắm. Trên giường ấy mà, gọi ‘anh’ cũng được, gọi ‘ba’ cũng càng có hứng thú. Chú rành mấy cái đó lắm!”
Rành cái đầu ông!
Đồ biến thái nhà ông!
Mẹ nó chứ!!
4.
Trong lòng tôi lúc đó như sóng cuộn biển gầm, từng cơn buồn nôn dâng trào!
Phải hít thở sâu mấy lần mới cố kìm lại được cơn bốc đồng muốn lật tung cái bàn.
Một phần vì tôi thật sự tò mò.
Phần còn lại, dù quá sức ngoài mong đợi, nhưng tôi cũng hiểu rõ nhân phẩm dì mình thế nào, nên cũng có chút chuẩn bị tinh thần từ trước.
Tôi nghiến răng nuốt cục nghẹn xuống.
Đã đến rồi, tôi muốn xem thử xem… dì tôi có thể trơ trẽn tới mức nào.
Tôi nhìn thẳng vào mặt ông già đối diện.
Ước chừng một hồi, tôi dè dặt hỏi:
“Cho cháu mạn phép… chú năm nay… khoảng 65 rồi ạ?”
Ông ta tỏ vẻ không hài lòng:
“Sinh năm 1967, năm nay 58.”
Tuyệt, còn hơn mẹ tôi hai tuổi.
“Nhưng ai cũng bảo tôi trông trẻ lắm, nhìn chắc chỉ cỡ bốn mấy thôi.”
Xin lỗi nhé, cái đống nếp nhăn bên khóe mắt đủ để kẹp chết con ruồi rồi đấy, mà còn bốn mươi mấy?
Tôi nhìn bộ áo len đầy lông xù, tay áo thì xổ chỉ bèo nhèo của ông ta mà hỏi tiếp:
“Chú nói là có của ăn của để, vậy chú làm nghề gì vậy ạ?”
Nhìn kiểu nào cũng không ra dáng người thành đạt.
Ông ta ngẩng cao đầu, đầy tự hào:
“Chú là truyền nhân nghề gia truyền, chuyên làm ‘dương sự lẫn âm sự’.”
Thấy tôi ngơ ra không hiểu, ông đành giải thích:
“Tức là làm tang lễ. Trước kia ở quê, ai nhà có tang đều do chú lo liệu. Gặp năm nhiều việc thì lịch làm kín luôn, thế nên…”
Ông ta búng búng tay, ra dáng đang đếm tiền:
“Không thiếu!”
Tôi nghe xong mà chết lặng. Trong mấy mối quan hệ tôi từng tiếp xúc, thật sự chưa từng nghĩ sẽ gặp người làm nghề tang lễ đi xem mắt.
Tự dưng tôi thấy buồn cười. Đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho hai câu hỏi tiếp theo rồi, vậy mà vẫn bị sốc không đỡ nổi.
“Tôi nghe nói… chú học một loại nhạc cụ rất tốn kém?”
Ông ta nhe hàm răng vàng khè ra cười khì khì:
“Chuẩn luôn, chú thổi kèn bầu là số một đấy nhé! Chỉ cần tấu lên một khúc, là người nhà tụ tập quanh quan tài, thi nhau đốt tiền!”
Tiền… âm phủ đấy!
Tôi cố nhịn bật cười, lại hỏi tiếp:
“Nghe nói chú còn có chất giọng khá tốt?”
Ông ta lập tức ngồi thẳng lưng, ra vẻ chuyên nghiệp:
“Phải rồi! Để chú biểu diễn cho mà nghe nhé.”
Nói rồi liếc nhìn xung quanh:
“Chỗ đông người, không hát to được, cháu nghe lấy cái thần thôi là đủ.”
Dứt lời, ông ta rướn cổ lên… gào:
“Ôi mẹ ơi~~~ sao mà mẹ chết sớm thế này hả~~~ Con chưa kịp báo hiếu nữa mà~~~~ Đốt tiền cho mẹ đi đường bình an nha~~~”
“À mà bài này thay mẹ bằng ba cũng được. Còn cô, chị, ông bà nội ngoại… đều dùng điệp khúc y chang.”
“Thế nào? Có phải nghe bi thương não nề không?”
5.
Tôi suýt nữa phun thẳng ngụm cà phê ra ngoài.
Đúng là…
Vô lý nó tự mở cửa, chào đón cái vô lý tận cùng!
Tò mò gì cũng đã thỏa mãn đến tận nóc, tôi chẳng còn hơi sức mà phí thời gian với cái loại này. Cầm túi lên, tôi dứt khoát nói:
“Xin lỗi, chúng ta không hợp.”
Nói xong đứng dậy định đi thẳng.
Ai ngờ ông ta bất ngờ chụp lấy tay tôi.
“Ý cháu là gì đấy? Không vừa mắt chú à? Chú đóng tiền gói gọn VIP đấy nhé, bao thành công luôn!”
“Cháu có mỗi cái tuổi trẻ, nhan sắc cũng thường thôi, dáng người thì cũng đâu có gì đặc biệt. Chú đây thì điểm nào không xứng?”
Tôi cố hết sức vặn cổ tay thoát ra, nhưng ông ta vẫn giữ chặt không buông.
“Buông ra. Cháu không thiếu tình cha, cũng không có hứng yêu đàn ông bằng tuổi mẹ mình.”
“Con gái thời nay đúng là viển vông. Tìm người cùng tuổi rồi thì sao? Hai đứa cày trả nợ mua nhà, ngày nào cũng ăn rau dưa đạm bạc?”
“Còn nếu theo chú, về quê có sẵn nhà, nuôi thêm hai con heo là bữa nào cũng có thịt ăn!”
Nói rồi tay ông ta trượt theo tay áo tôi, sờ lên cánh tay.
“Nếu cháu còn lo ‘khoản ấy’, hay mình tìm nhà nghỉ thử trước? Chú đảm bảo cháu hài lòng.”
Toàn thân tôi nổi da gà, ghê tởm đến mức muốn ói tại chỗ.
Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, tôi nghiến răng rít lên:
“Buông mẹ tay tôi ra!”
Lão dê già nhếch miệng cười dâm đãng:
“Gì mà làm căng vậy? Hai tám tuổi rồi, chắc gì còn là hàng nguyên?”
Bố nhà ông!!!
Tôi hất thẳng ly cà phê còn lại vào mặt lão. Tay còn lại tát cho lão một phát thật mạnh rạch ngang cả mặt.
Ông ta vừa gào lên thì tôi đã giơ chiếc túi xách đinh tán trong tay, đập thẳng vào cái đầu bóng loáng như quả trứng luộc của lão, không ngừng nghỉ.
“Cút mẹ ông đi, đồ mặt dày vô liêm sỉ!”