Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Tôi cắt lời Lục Phong Bạch, không cần nghe anh ta tiếp tục giải thích.
“Chúng ta kết thúc ở đây đi, Lục Phong Bạch. Ngày mai gặp nhau ở phòng dân chính.”
Sau khi dứt khoát đối mặt với Lục Phong Bạch, tôi như biến thành một con người khác.
Không còn nhìn sắc mặt của anh ta và con trai, cũng chẳng cần phải chăm lo cho họ hàng ngày nữa.
Ngược lại, Lục Phong Bạch lại cố trì hoãn việc ly hôn hết lần này đến lần khác.
Anh ta huy động toàn bộ người thân đến khuyên tôi đừng làm chuyện bốc đồng.
Thế nhưng, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình rõ ràng như lúc này.
Tôi không phải là đang làm loạn.
Cuộc hôn nhân này, tôi lẽ ra đã nên kết thúc từ lâu.
Không phải vì làm nội trợ mà tôi thiếu nợ anh ta. Tôi vốn là kế toán trong xưởng.
Tính toán cả đời, không ngờ phép tính cuối cùng lại là phân chia tài sản trong cuộc hôn nhân với Lục Phong Bạch.
Bao nhiêu năm qua, mỗi khoản chi tiêu của tôi đều được ghi lại.
Đến lúc phân chia, tôi muốn tất cả phải rõ ràng.
Tôi đã sống mơ hồ cả đời, giờ không muốn mơ hồ thêm nữa.
Hôm ấy, vừa mua vé tàu để đi du lịch xong, tôi đang thu xếp hành lý thì Lục Phong Bạch về.
Nhìn cách anh ta giả vờ lấy lòng bây giờ, tôi chỉ lắc đầu, rồi nói một câu:
“Trước đây anh đã huy động cả gia đình để ngăn tôi đến phòng dân chính.
Tôi đã nộp đơn lên tòa án, sau này luật sư sẽ liên lạc với anh.”
Sắc mặt Lục Phong Bạch lập tức trở nên khó coi.
Nhìn hành lý tôi đã sắp xếp xong, anh ta hoảng hốt.
“Đúng! Nhiều năm qua, tôi đã đưa tiền cho Tần Uyển.
Nhưng tôi không làm gì có lỗi với em, cũng không làm gì có lỗi với gia đình này!”
“Ngay cả A Triệu cũng biết chuyện này. Nếu không nhờ Tần Uyển, công việc của A Triệu sẽ không thuận lợi như vậy.”
Không làm gì có lỗi với tôi, không làm gì có lỗi với gia đình này.
Thật nực cười.
Khi anh ta đưa một nửa lương cho người phụ nữ ấy, chúng tôi, một gia đình bốn người, phải sống bằng số tiền còn lại ít ỏi đó.
Anh ta đã bao giờ nghĩ rằng chúng tôi suýt nữa phải chịu đói?
Khi anh ta cùng người phụ nữ ấy đi du lịch, ăn sung mặc sướng, liệu anh ta có bao giờ nghĩ đến những ngày chúng tôi phải sống tằn tiện ở nhà không?
Anh ta có từng nghĩ, vì tiết kiệm từng đồng, tôi và các con đã bao lâu rồi không có lấy một bộ quần áo mới?
Một câu “không có lỗi với gia đình này” của anh ta đã phủi sạch mọi khó khăn mà tôi đã chịu đựng trong mấy chục năm qua.
Đối với hôn nhân, đối với gia đình, trách nhiệm và sự chung thủy không phải là những nguyên tắc cơ bản sao?
Vậy mà anh ta đã làm được điều gì?
“Ngay cả A Triệu cũng hiểu, anh chỉ thương cảm cho bà ấy cô độc không nơi nương tựa.”
“Vậy sao em không thể hiểu? Tại sao cứ nhất định phải ly hôn?”
Những lời nghe như đang giải thích, nhưng từng câu từng chữ đều là trách móc.
Nhưng những gì anh ta làm có thực sự như anh ta nói không?
Nếu người phụ nữ đó cô độc không nơi nương tựa, vậy tôi thì sao?
Khi tôi một mình chăm lo cho hai đứa trẻ, cáng đáng cả gia đình, ai đã giúp tôi được một chút?
Tôi cười lạnh, hành lý đã chuẩn bị xong từ lâu.
Càng nghe anh ta biện minh, tôi càng cảm thấy anh ta chẳng khác nào một gã hề nhảy nhót.
“Tôi hiểu, cũng chúc phúc, nhưng tôi không tôn trọng.”
“Nếu vậy, thì chúc anh và bà ấy, cùng con trai anh, sống hạnh phúc.”
“Nhớ mang bài vị của bà ấy về nhà mà thờ phụng.”
Nói xong, mặc kệ anh ta ngăn cản, tôi kéo vali rời khỏi nhà.
Tôi đến một vùng quê nhỏ, thuê một homestay và tận hưởng vài ngày thật thoải mái.
Không cần bận rộn nấu cơm cho cả nhà nữa.
Không còn phải dọn dẹp nhà cửa từ sáng đến tối.
Cũng không cần phải trông cháu, mỗi lần không cẩn thận lại bị con trai trách mắng.
Cả đời tôi đã làm việc vì họ.
Đến giờ, khi tuổi đã cao, tôi cũng nên hưởng thụ cuộc sống và yêu thương bản thân mình.
Ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài sân, nhìn ngắm những dãy núi xanh ngát.
Hít thở bầu không khí tự do và trong lành mà tôi chưa từng có trước đây.
Tôi như được tái sinh.
Vào ngày thứ mười lăm khi đang tận hưởng cuộc sống tại nông trại, tôi nhận được một cuộc gọi từ con gái.
Lúc mới đến đây, con gái từng hỏi thăm tôi.
Tôi chỉ nói rằng mình đi thư giãn, bảo nó không cần lo lắng.
Nó không hỏi thêm, chỉ bảo tôi cứ thoải mái, có chuyện gì thì gọi cho nó.
Khác hẳn với A Triệu, kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Con gái tôi, Lục Ức, tuy không thích can dự vào chuyện gia đình,
nhưng nó vẫn rất quan tâm đến tôi.
Vì vậy, khi biết tôi chỉ ra ngoài để thư giãn, phải 15 ngày sau nó mới gọi lại hỏi han.
Chỉ nhẹ nhàng hỏi tôi sau này định làm gì, có nơi nào để ở chưa,
và mời tôi đến sống cùng nó.
“Mẹ à, không giấu mẹ, con cũng đã ly hôn rồi.”
“Mẹ đừng hiểu lầm, con không định để mẹ giúp con chăm sóc gia đình.”
“Con chỉ sợ mẹ một mình cô độc, cũng không yên tâm để mẹ ở một mình.”
Tôi hiểu mà, tôi hiểu tất cả.
Tôi hiểu, người không được yêu thương, đâu chỉ có mình tôi.
Con gái tôi từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, lớn hơn A Triệu mười tuổi.
Khi tôi bận rộn với những công việc lặt vặt trong nhà, con bé thường giúp tôi trông em trai,
còn tự giác làm thêm việc nhà.
Thế nhưng, dù con gái tôi ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, trong mắt Lục Phong Bạch,
mọi thứ đều là điều hiển nhiên.
Những tư tưởng phong kiến nặng về trọng nam khinh nữ, rằng phụ nữ nên quán xuyến gia đình,
đã trở thành gánh nặng vô hình đè lên chúng tôi.
4.
Chính vì thế, khi con gái trưởng thành, tôi khuyến khích nó rời khỏi gia đình,
đến thành phố lớn tìm một công việc, sống cuộc đời mà nó mong muốn.
Chỉ là, tôi không ngờ rằng con gái đã ly hôn từ lâu.
Rời khỏi nông trại, việc đầu tiên tôi làm là đến nhà con gái.
Không giống như tôi tưởng tượng, nhà của con gái rất ấm cúng, ngăn nắp và sạch sẽ.
Cháu gái tôi cũng đã lớn, học hành luôn rất tốt và sắp bước vào kỳ thi cuối cấp.
Để chào đón tôi, con gái đón cháu gái từ trường,
cả ba cùng đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa.
Tôi rất ít khi ra ngoài ăn.
Ngay cả sinh nhật lần thứ 60 của tôi, cũng chỉ là một bữa cơm giản dị ở nhà.
Mà cơm ấy, tôi cũng tự nấu.
“Mẹ à, từ giờ mẹ cứ yên tâm ở đây dưỡng già.”
“Con với Nhiên Nhiên đều rất vui khi mẹ đến sống cùng.”
Cháu gái tôi, giống như mẹ nó, cũng rất ngoan ngoãn.
Biết tôi sắp đến, con bé đã chuẩn bị một món quà từ sớm.
Đó là một chiếc váy liền rất đẹp.
Sợ con gái tốn tiền, tôi vẫn giữ thói quen tiết kiệm.
Nhưng con gái chỉ cười, lắc đầu.
Nó nói giờ đây mình đã là quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài, đủ khả năng để gia đình sống sung túc.
“Đợi Nhiên Nhiên thi xong cấp 3, con sẽ dẫn mẹ và Nhiên Nhiên đi chơi khắp nơi.”
“Mẹ đã vất vả cả đời rồi, từ nay hãy tận hưởng cuộc sống tuổi già.”
Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi mới cười vui vẻ đến thế.
Cũng là lần đầu tiên, tôi cảm thấy bao năm khổ cực của mình không hề uổng phí.
Ít nhất tôi vẫn còn con gái và cháu ngoại.
Ít nhất họ vẫn thấy được những gì tôi đã làm cho gia đình này.
Về đến nhà, con gái đã dọn sẵn một căn phòng cho tôi ở.
Nhìn vào hành lý với vài bộ quần áo ít ỏi mà tôi mang theo…
Con gái nói cuối tuần sẽ đưa tôi đến trung tâm thương mại mua thêm vài thứ.
“Chuyện ly hôn, tại sao không nói cho mẹ biết?”
Tôi hỏi con gái, đây cũng là điều tôi muốn biết nhất.
Tôi sợ nó sống không tốt.
Sợ quyết định để nó rời xa gia đình năm đó đã ảnh hưởng đến nó.
Nhưng con gái chỉ cười, nắm lấy tay tôi.
“Mẹ, không có ai phải dựa vào ai mới có thể sống được.”
“Tìm một người khiến mình thêm mệt mỏi, chẳng thà loại bỏ người đó ra khỏi cuộc đời.”
“Mẹ đó, cứ nghĩ nhiều cho cái nhà đó quá.”
Đúng vậy.
Tôi đã sống cả đời, đến khi già mới hiểu được điều này.
May mắn là con gái đã sớm nhận ra, và đưa ra quyết định đúng đắn.
May mắn là nó không giống tôi, vì một cái gọi là “gia đình” mà sống như một cái bóng,
đánh mất mọi thứ lẽ ra thuộc về mình.
Tôi trò chuyện với con gái rất lâu, cho đến khi nó hỏi tôi một câu:
“Mẹ, lần này mẹ thật sự có thể nhẫn tâm, không còn để ý đến bố và A Triệu nữa sao?”
Ba mươi lăm năm rồi.
Chẳng lẽ tôi lo chưa đủ?
Nhưng họ đã đáp lại tôi như thế nào?
Lục Phong Bạch luôn cho rằng mọi thứ là đương nhiên.
A Triệu thì chỉ biết trách móc và không hiểu cho tôi.
Nếu tôi không thông suốt, cứ để họ chi phối mãi,
thì cả cuộc đời tôi mới thực sự là sống uổng phí.
“Từ nay về sau, họ sống thế nào, không còn liên quan đến mẹ.”
“Chỉ cần mẹ chăm lo tốt cho bản thân, cho con và Nhiên Nhiên, mẹ đã mãn nguyện rồi.”
Tôi đăng ký hai lớp học sở thích, buổi tối còn ra quảng trường nhảy vài điệu nhảy.
Nhờ vậy, tôi quen được nhiều bạn mới.
Lúc rảnh rỗi, tôi giúp con gái làm việc nhà, nấu vài món ngon.
Con gái thường bảo tôi không cần phải vất vả.
Nó còn thường xuyên đưa tiền cho tôi, bảo tôi mua những thứ mình thích.
Tôi ở nhà con gái đã hai tháng.
Có thể tưởng tượng được rằng trong khoảng thời gian không có tôi, Lục Phong Bạch chắc chắn chẳng thoải mái gì.
Ngôi nhà trống trải giờ chỉ còn lại một mình anh ta.
Không có tôi dọn dẹp, căn nhà đã chất đầy quần áo bẩn.
Bồn rửa trong bếp ngập những chiếc bát đĩa chưa rửa, bốc mùi chua khó chịu.
Anh ta không còn là Lục Phong Bạch hào hoa rạng rỡ như trước.
Mà là một ông lão suy sụp, chẳng tự lo nổi cho bản thân.
Tóc anh ta lại thêm những sợi bạc.
Quần áo đã lâu không giặt.
Và anh ta thường ngửi thấy mùi mồ hôi của chính mình.
Hôm qua nhà anh ta đã không còn điện.
Tới tận tối, khi thấy xung quanh nhà nhà sáng đèn, anh ta vẫn không biết làm sao để nạp thêm tiền điện.
Trong căn nhà tối om, anh ta mò mẫm bước vào phòng ngủ.
Không may va vào tủ quần áo.
Kể từ khi tôi rời khỏi cuộc sống của anh ta, lúc này anh ta mới nhận ra,
một ngôi nhà gọn gàng, ngăn nắp không tự nhiên mà có.
Mà là nhờ một người vẫn luôn vất vả chăm lo.
Nhưng bây giờ người ấy đã đi, cuộc sống của anh ta trở nên lộn xộn.
“A Triệu, nhà hết tiền điện rồi, con giúp bố nạp thêm đi.”
“A Triệu, đã lâu lắm rồi các con không về nhà, về đây ăn cơm đi.”
“A Triệu, máy giặt dùng thế nào? Bố cần giặt quần áo.”
Cuối cùng, ngay cả con trai cũng thấy phiền.
Ban đầu còn miễn cưỡng trả lời.
Về sau, chẳng buồn nghe máy nữa.
Ngay cả những việc đơn giản nhất trong cuộc sống, anh ta cũng không tự làm được.
Một đời sống của anh ta, rốt cuộc đã làm được gì?