Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trai năm nào tảo mộ yêu cũ khuất, còn thường xuyên sóc bố .
Anh bố đối xử với nửa đứa trai, nên hiếu thuận với họ.
Tôi thể chấp nhận điều đó đề nghị chia tay.
rằng đang “lạt mềm buộc chặt”, còn hy vọng sẽ nhường cơ hội thăng chức , tiếp tục ở lo gia đình giúp .
Tôi là loại gái rẻ rúng ?
Cuối cùng, vẫn sống đúng với “tấm lòng son” của .
Dù thất nghiệp, lang thang đường xó chợ, vợ mang thai khác sẩy thai…
đúng , trở thành nửa đứa trai của nhà .
—–
Tôi ngờ, vì chợp mắt một chút xe bí mật giấu kín suốt ba năm của Dương Phong.
tỉnh dậy, còn lơ mơ, lười mở mắt. đó, thấy Dương Phong đang điện thoại.
dây bên hình là một của .
“Phải, cưới , vẫn sẽ cố gắng hết sức để sóc bác bác gái.”
“Dù họ là bố của . cần họ sống , linh hồn nơi chín suối mới yên lòng.”
“Họ quan trọng với lắm. Người sẽ cùng suốt đời, chắc chắn họ chấp thuận.”
Tôi giật b.ắ.n , tỉnh hẳn.
Tôi Dương Phong yêu ba năm, năm nay chuẩn bước hôn nhân.
Mới ngày , đột nhiên đưa gặp một cặp “trưởng bối quan trọng”.
đó thấy kỳ lạ. Bố bên đều gặp mặt cả , còn ai là quan trọng mới gặp?
Anh ậm ừ đó họ hàng, là lớn ý nghĩa đặc biệt với . Vì nhà ở xa nên mới dịp đưa thăm.
Tôi nhiều, còn tưởng coi trọng nên mới , lòng đầy vui sướng.
Kết quả là, cuộc điện thoại , mới — lái xe chở ba trăm cây là để gặp… bố của gái cũ ?
Sau cúp máy, giả vờ mới tỉnh dậy, nhúc nhích .
“Tỉnh ?” – Dương Phong hỏi, trong giọng còn mang chút lo lắng.
Tôi lờ đờ đáp một tiếng “Ừ”.
Thấy phản ứng gì, mới thả lỏng, còn bật nhạc lên.
Chạy thêm một đoạn, bất ngờ hỏi:
“Lát nữa gặp vị trưởng bối đó, em nên xưng hô nào?”
Anh kịp gì, vô thức trả lời:
“Gọi là… ‘bác ’ ‘bác gái ’ là …”
Câu ngang.
Tôi mỉm :
“Cùng họ với gái cũ của – – nhỉ?”
Anh lảng tránh:
“Lan Vũ, đang lái xe, đừng phân tâm. Đợi nơi sẽ giải thích.”
“Không cần . Phía trạm nghỉ, xe rõ ràng .”
Anh gắt gỏng:
“Lan Vũ, em đừng gây nữa!”
“Tới . Không xe, em báo cảnh sát.”
Anh giật mạnh vô lăng, rẽ trạm , tức tối đóng sầm cửa xe.
“Vừa lòng ? Em nào suy diễn đủ điều ?”
“Em rõ từ là từng yêu cũ !”
Quả , mới quen, qua rằng gái cũ của mất.
“ rằng mỗi năm vẫn viếng mộ , còn thường xuyên sóc bố .”
“Bảo mỗi năm một thời gian em liên lạc với .”
Anh cố kiềm chế:
“, là của rõ. em ngợi lung tung.”
“Bố già , mất gái đáng thương. Anh đang tròn đạo hiếu.”
“Hơn nữa, em xem, một đàn ông mới gái là quên sạch cũ, đáng tin ?”
Tôi từng hỏi , liệu sự quên cũ .
Anh nghiêm túc trả lời rằng “ khuất thì hãy để quá khứ ngủ yên”, sẽ hướng phía .
Vậy bây , với ?
“Nói , em hỏi một câu. Năm ngoái dịp Thanh Minh, em viêm dày cấp tính nhập viện. Anh thì bảo việc bận rời .”
“ xem, đó ?”
Tôi lạnh:
“Đây là cái gọi là ‘đối xử với em’ ?”
Anh vò :
“Anh bệnh em nặng . Sau đó chẳng mua quà xin ? Qua lâu , nhắc gì? Sau chú ý ăn uống hơn là .”
Tôi nhếch môi:
“Thôi, cũ bỏ qua. em .”
Anh gắt:
“Đi nửa đường , ! Em thì tự cách!”
Tôi bật :
“Anh quên ? Xe hôm nay là xe của em. Xe năm ngoái đem kiểm tra bỏ đó sửa xong .”
Anh đỏ mặt tía tai.
Chúng giằng co một hồi, thở dài:
“Được , xuống cao tốc sẽ . Là của . sẽ xin tử tế.”
Thực còn nhiều điều , nhưng cãi ở trạm chẳng .
Anh nhẹ nhàng:
“Trạm phía còn xa. Em gì cứ giải quyết ở đây , mua chút đồ ăn.”
Tôi ngờ thằng khốn đó dám điều khốn nạn hơn nữa.
Tôi lời, nhà vệ sinh.
Ra ngoài — xe biến mất.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn thoại từ :
“Xin Lan Vũ, năm nào viếng, nếu năm nay , bác sẽ ngợi. Mong em hiểu . sẽ xin .”
… Anh dễ bắt nạt chắc?
Tôi lập tức gọi 110 (cảnh sát).