Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
thấy trong hộp thoại, bốn năm, một tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy uy lực bật lên.
Cả như c.h.ế.t lặng.
Tôi và trò chuyện kiểu chẳng .
Gần đây gia nhập một đoàn phim mới, đóng vai nữ chính, đoàn phim đãi ngộ khá .
Phòng khách sạn mà họ sắp xếp rộng rãi.
Tôi tắm xong, mặc bộ đồ gợi mà gửi làm trò đùa.
Tôi định chụp một tấm hình gửi cô .
ngờ gửi luôn đặt tên “ghim” danh bạ – !
Tôi và lâu liên lạc.
Kể từ và ba ly hôn.
Tôi cứ tưởng xóa , ngờ trả lời ngay lập tức.
2
Ký ức còn sót trong cơ vô thức gửi địa chỉ .
Gửi xong, mới bừng tỉnh, hoảng hốt.
sẽ thật sự đây ?
Tôi dừng một lúc, chợt nhớ đang Nhật Bản, lo chứ.
Anh thực sự ?
Nghĩ đây, yên tâm và .
Giữa đêm, điện thoại đổ chuông.
Tôi ngái nhận máy.
lùng quen thuộc truyền qua chiếc điện thoại lẽo:
“Mở cửa.”
bỗng giật thót.
“ ?! Ừm… Anh?”
Có vẻ bên phát một tiếng nhẹ.
đang nghi ngờ liệu , nghiêm túc vang lên:
“Anh đang ngoài cửa phòng, mở cửa.”
Lúc , tỉnh táo.
Nhảy khỏi giường, kịp giày vội chạy mở cửa.
Bây giờ đang tháng 11, đàn ông ngoài cửa mặc áo khoác đen dáng vẻ càng thêm cao lớn, thanh thoát.
giác lẽo vây quanh, ập khỏi run rẩy.
dừng một điểm nào đó , chợt tối , sâu thẳm kỳ lạ.
“Anh, đây?”
“ em mời ?”
Tôi ngượng ngùng: “…Em gửi .”
“Vậy em định gửi ?”
nheo , khí xung quanh đột lẽo: “ trai?”
Tôi thấy đè nén, vội vàng giải thích: “ , Nhuyễn An , mà.”
“Em vẫn còn qua với cô ?”
“Có vấn đề ?”
Anh nhíu mày, vẻ hài lòng với .
thôi, thích An từ hồi cấp ba.
Anh cúi xuống, bỗng nhíu mày: “Sao giày?”
Tôi vội vàng giày.
, phát hiện đóng cửa và bước .
Chặn cái ngoài cửa.
Thấy về phía , chút căng thẳng:
“Anh, Nhật Bản ?”
“Công việc.”
“Vậy tối nay ?”
“ em cùng em ?”
Tôi khổ sở : “Anh em gửi …”
“Lâm Mị Tuyết.”
gọi tên , khỏi run rẩy.
Hồi còn học cấp ba, mỗi làm hài lòng, đều gọi tên đầy đủ .
“Chúng bốn năm liên lạc nhỉ?”
“Ừm…”
“Vậy, em gửi thế nào?”
sâu thẳm.
“Em cố ý gửi ?”
“ !”
“Em ghim hả?”
Tôi cúi thấp hơn.
“Ha…”
Một tiếng nhẹ vang lên từ , điệu khẳng định: “Sao em ghim ?”
Đột tiến gần, với một sự chất vấn sắc bén.
Tôi vô thức lùi , kịp phòng , chân đụng cạnh giường, mất thăng bằng.
vội vàng định kéo , nhưng kịp.
Cuối cùng cả hai cùng ngã xuống giường mềm.
Bàn tay may đè lên một chỗ… khá ngượng ngùng.
nhận tay động đậy n.g.ự.c .
Tôi đỏ bừng mặt.
Bộ đồ mỏng, và mặc áo lót …
“Đồ lưu manh, … dậy !”
Tôi đẩy .
dùng tay ép : “Em gọi lưu manh , thực hiện cái danh hiệu thì ích chứ?”
điệu trêu chọc, lười biếng.
Tôi tin nổi .
Bốn năm gặp, luôn tự kiềm chế, nghiêm túc và lùng giờ những lời một cách tự ?
“Anh, thật sự ?”
“ em?”
Anh kéo lấy một chỗ nào đó , kéo mạnh.
Một dòng điện chạy khắp cơ , lập tức cứng .
Anh , sâu thẳm: “Anh em sẽ làm như thế với em ?”
chứa đựng quá nhiều xúc, phát tiếng nào.
nhớ những qua…