Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi đến từ cuối cùng, giọng giống như một linh hồn oán giận ngàn năm.
“Thằng nhóc Lục Hàn đó tư cách gì mà nửa đường cướp mất em, trực tiếp hái quả ngọt?
“Cậu em gọi là mỗi ngày, em mỗi khoe khoang với , ghen tị đến mức nào ?”
Tôi thản nhiên : “ là nhớ nữa. Đi thôi, chúng đến bệnh viện .”
13
Chúng đến bệnh viện, khi đến cửa phòng bệnh thì thấy bên trong đang cãi vã.
Giọng Mộng Khiết vang lên đầy giận dữ: “Nếu quên Kỷ Tri Tri, lúc tại còn giả vờ mặt , còn bắt cô gọi hai là chú với dì?
“Bây giờ cô thi đỗ thạc sĩ Thanh Hoa, giúp hai nở mày nở mặt nên cảm thấy cô ở cũng hơn ? Nếu là Kỷ Tri Tri, chỉ ngu mới về làm lành với các .”
Tôi ở cửa, sắc mặt thoáng chút lúng túng.
Kỷ Bắc đẩy cửa bước , quát Mộng Khiết: “Đủ , còn đang bệnh, thể để yên một chút ?”
Mộng Khiết bật nức nở:“Dựa mà im miệng? Lúc là ai chỉ là em gái? Các vẽ cho một chiếc bánh vẽ, dụ dỗ về nhận khiến Kỷ Tri Tri đau lòng đến mức đoạn tuyệt quan hệ với các .”
“Rõ ràng là vấn đề của chính các mà đổ hết lên đầu , nghĩ rằng là khiến cô bỏ . Suốt mấy tháng nay, bất kể làm gì, tuy ngoài mặt nhưng ai chứ?”
“Rõ ràng trong lòng mấy đang so sánh với Kỷ Tri Tri, cảm thấy thua kém cô về mặt!”
Mộng Khiết thấy ngay Kỷ Bắc thì lập tức nhạo đầy châm chọc.
“Ồ, kẻ ngu ngốc ? Mẹ ngày nào cũng mơ làm lành với cô đây .”
“Bố mỗi bếp đều nấu những món mà cô thích ăn. Anh thường xuyên một trong phòng của cô, lẩm bẩm tự .”
“Mọi trong lòng đều nhớ đến cô. Quả nhiên, thứ mới là nhất, một khi trân trọng. Bây giờ cô đang đắc ý ?”
Cô đẩy , ấm ức chạy .
Trong lòng hề gợn sóng, chỉ cảm thấy Mộng Khiết đúng.
Bố từng bỏ rơi , bây giờ khi thấy , rơi nước mắt như mưa, ánh mắt đầy khát khao.
Phương Văn kích động xuống giường: “Tri Tri, con cuối cùng cũng chịu về ?”
Tôi bước nhanh đến bên giường, ngăn bà : “Dì Phương, dì vẫn đang bệnh, cứ nghỉ ngơi ạ.”
Phương Văn chịu cú sốc lớn, nước mắt lăn dài: “Con vẫn còn trách ? Gọi một tiếng ?”
Tôi trả lời, chỉ im lặng để mặc bà nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Không khí chùng xuống khiến thấy bối rối.
Mẹ Lục , lên tiếng hòa giải: “Phương Văn, bà xem để Tri Tri gầy chứ? Bà cứ yên tâm , thời gian thể chữa lành tất cả, hà tất gì nóng vội một lúc chứ?”
Phương Văn gần như sụp đổ: “Nói thì lắm! Bà cướp mất con gái bảo cứ yên tâm, đổi là bà, bà thử xem ?”
Mẹ Lục mỉm : “Nếu là , sẽ coi như con gái học xa. Hơn nữa, bây giờ còn là giáo sư hướng dẫn của con bé, theo thì gì ?:
“Tôi thấy Mộng Khiết cũng tệ, đừng để một đứa trẻ lạnh lòng làm tổn thương đứa trẻ còn . Đến lúc , khi cả hai đều mất.”
Người bố từng thương yêu chỉ lặng lẽ một bên gọt táo.
Gọt xong, ông đưa cho .
Tôi : “Cảm ơn chú.”
Ông thở dài một thật sâu, ánh mắt đầy đau đớn .
cuối cùng vẫn quan tâm, lo lắng ở Bắc Kinh chịu khổ .
Ông : “Phòng trong nhà vẫn để cho con. Tối nay về nhà ở .”
Tôi từ chối: “Không cần , cháu ở khách sạn.”
Ông nổi giận: “Con nhất định làm bố đau lòng như ?”
Cuối cùng, cuộc gặp vẫn vui mà kết thúc.
Mẹ Lục bảo ở thêm mấy ngày, dành thời gian ở bên họ.
Tôi ở năm ngày.
Đợi đến khi Phương Văn xuất viện, sắc mặt khá hơn, mới đặt vé bay về Bắc Kinh.
14
Hôm lên máy bay, hành lý của nhét đầy những món ăn ngon.
Bố từng vứt bỏ , trai từng lãng quên , tất cả đều với ánh mắt lưu luyến rời.
Lúc làm thủ tục ký gửi hành lý, Kỷ Bắc giữ c.h.ặ.t t.a.y cầm vali, giọng khàn đặc, đầy hối tiếc: “Tri Tri, trái tim em trở nên sắt đá như ?”
Tôi : “Tôi đến Bắc Kinh để học, chẳng lẽ lúc mấy suýt nữa làm thi thạc sĩ thất bại còn đủ, bây giờ dùng đạo hiếu để ràng buộc , bắt từ bỏ cả việc học ?”
Sắc mặt Kỷ Bắc cứng đờ: “Anh ý đó.”
Anh xoa đầu theo thói quen nhưng chỉ nhẹ nhàng tránh sang một bước khiến bàn tay lơ lửng giữa trung một cách bối rối và thất vọng.
“Em học hành cho , thời gian sẽ đến Bắc Kinh thăm em.”
Tôi đáp mà chỉ lặng lẽ làm xong thủ tục ký gửi hành lý bước về phía cổng kiểm tra an ninh.
Phương Văn kéo , ôm chặt lòng: “Tri Tri, thực sự nỡ xa con. Cầu xin con, khi , gọi một tiếng ?”
Tôi bà , bà cũng .
Cả bố từng bỏ rơi cũng dè dặt , chờ mong mở miệng.
Hệt như , lúc bước phòng thi thạc sĩ, họ cũng đó, mong đợi gọi một tiếng “chú, dì”.
Tôi im lặng suốt hai phút, những vết thương trong lòng bỗng chốc hóa thành hư .
Tôi nở nụ , vẫy tay chào.
“Chú, dì, tạm biệt.”
– Hết –
💖✋ Bộ cũng nè:
Tôi là thiên kim thật, hôm nay là ngày đầu tiên đón về nhà.
Thiên kim giả thở phào nhẹ nhõm rời : “Ngôi nhà khiến nghẹt thở, chịu đủ .”
Tôi thấp thỏm gia đình .
Ba: “Trường học tệ như mà con cũng ? Lập tức thu xếp, cho con trường đại học nhất nước ngoài!”
Mẹ: “Con luôn xinh ! Quần áo , huấn luyện viên thể hình, chuyên gia trang điểm, thể thiếu thứ nào!”
Anh trai: “Hôm nay em tiêu hết hai triệu thì về nhà!”
Tôi: “?”
Cứu với, hóa họ kiểm soát mạnh đến thế ?
Nhất định bắt làm theo ý họ , mà cái … sướng thế chứ?
Tôi là kiểu thiếu thốn tình cảm mắc chứng khó chọn lựa nặng đấy nhé!
“Thiên Kim Thật “Bị”Cưng Chiều Đến Nghiện” trong nhà tui nhaaa