Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong mơ, mơ về đầu tiên gặp Chu Đình,
kịch bản sến súa, m.á.u chó, chuẩn truyện ngôn tình.
Hồi đó là một sinh viên khốn khổ của trường trọng điểm,
chạy vạy làm thêm khắp nơi để kiếm tiền học và sinh hoạt.
Vô tình gặp vận may trời đánh, thuê làm gia sư cho một nhóc tiểu học ở khu biệt thự nhà giàu.
Lúc nghỉ giữa giờ, khát nước, tiểu thiếu gia đồng ý cho bếp lấy nước.
Trên đường , những bức tranh cổ trị giá tám con , nước miếng nhỏ đầy sàn.
Bán mấy bức là đủ bao hết nam thần điện ảnh mất.
Đang thẫn thờ mơ mộng, gặp Chu Đình.
Anh cầm cốc nước, tựa nhàn nhã, góc nghiêng như tạc tượng,
cứ như bước từ trong tranh.
Nghe tiếng bước chân, lười biếng ngẩng mắt :
“Gia sư của em trai ?”
Tôi vội vàng nuốt nước miếng, gật đầu rối rít:
“Vâng, thưa .”
Anh chỉ “Ừ” một tiếng nhạt nhẽo, cúi mắt xuống,
lạnh lùng như gió Bắc.
Tôi rót nước xong thì lặng lẽ rút lui, dám nhiều.
Lúc tan ca, chuẩn cổng bắt xe về trường,
một chiếc xe sang dừng bên cạnh .
Tôi đầu thì gặp ánh mắt đen láy của Chu Đình từ ghế lái.
“Cô Hứa, đưa em về.”
Tôi gương mặt , ma xui quỷ khiến thế nào gật đầu.
9
Kể từ đó, mỗi dạy thêm, Chu Đình đều mặt ở nhà, lịch sự đưa về ký túc xá.
Lâu dần, bắt đầu thấy Chu Đình bệnh.
Không việc gì làm ? Suốt ngày đưa đón làm gì chứ?
Tất nhiên vẫn tự phận, nên loại trừ ngay khả năng “Thái tử gia” trúng .
Biết điều luôn là truyền thống nhất của dân đen như .
Cho đến cái hôm đó, đường đưa về ký túc xá, chúng vô tình chạm trán bọn đòi nợ.
Đó là đám chủ nợ cha để khi qua đời, ngày nào cũng kêu “cha nợ con trả”.
Tình tiết mà đưa truyện tranh Hàn Quốc thì cũng đủ đăng dài dài.
Tôi tuy mặt dày nhưng để Chu Đình thấy nhếch nhác như thế, nên ái ngại bảo .
Không ngờ Chu Đình ngẩng cằm bọn họ, ánh mắt lạnh lùng xa cách.
“Tìm Hứa Uyển đòi nợ?”
“Mày là ai? Mày trả ? Không thì cút, thì đánh mày luôn!”
Tôi càng hốt hoảng, cuống quýt định đẩy Chu Đình , thì nắm lấy tay .
Tay lớn, lòng bàn tay ấm nóng.
“Bao nhiêu, trả cho cô .”
Tối hôm đó, Chu Đình điềm nhiên trả hơn mấy chục vạn nợ giúp .
Khi còn đang đờ đẫn kịp phản ứng, thì đám hài lòng rút lui.
Tôi Chu Đình với ánh mắt ngập tràn phức tạp:
“Cảm ơn Chu.”
Chu Đình buông tay , chậm rãi :
“Hứa Uyển, mấy chục vạn , em khỏi cần trả.
cũng giúp . Tôi em làm bạn gái .
Mẹ cứ suốt ngày giục cưới, em, bà sẽ vui.”
Lời kiểu gì cũng thấy gì đúng.
Tôi mấp máy môi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
nghèo thì nghèo, tự trọng thể mất, nhất định trả món nợ đó.
Chu Đình cũng phản đối, đưa thẳng bản hợp đồng tình yêu.
Tôi mở xem…
【…Trong thời gian Hứa Uyển trả nợ, đơn phương chấm dứt mối quan hệ với Chu Đình, làm ảnh hưởng đến việc “giao tiếp như một cặp đôi bình thường”…】
Tôi tiếp, cúi đầu ký luôn, từ đó bắt đầu cuộc sống chim hoàng yến của .
Chu Đình thì ký xong, chuyển cho mỗi tháng một triệu, gọi là… tiền tiêu vặt.
Trong mắt , nó chẳng đắn chút nào cả.
Nhờ khoản tiền đó, từ con nghiện chợ sỉ biến thành “phú bà tự do tài chính”.
Đồng thời cũng giấu nhẹm những suy nghĩ linh tinh và cái tính lầy lội của ,
ngoan ngoãn làm bạn gái giả của Thái tử gia giới kinh thành.
Giúp đối phó với cha giục cưới, chặn mấy con “tiểu tam” lao lòng .
Không vượt giới hạn, điều, lời.
Làm tròn vai… suốt năm năm.
Đến mức đôi khi còn ảo tưởng là bạn gái thật sự Chu Đình yêu thương.
10
Sau sự cố ở quán bar, cách Chu Đình đối xử với đổi mấy.
cảm thấy bắt đầu “phát tình mờ mờ”.
Ngày hiếm khi dẫn bar tiệc đêm,
mà giờ chỉ cần hội họp là công khai đưa theo.
Bề ngoài thì lạnh lùng nhàn tản,
bàn thì tay cứ nghịch tay suốt, cợt nhả mật.
Tần suất thức đêm tăng theo cấp nhân, đến mức suýt đặt mua nguyên thùng thuốc bổ thận.
Chu Đình làm cái trò nhân tính như thế khiến cứ ngơ ngác.
Không sắp đính hôn ?
Sao vẫn dính lấy như keo dán sắt?
Còn vị hôn thê chính thất thể chịu đựng chứ?
Tôi ôm gối, nghĩ mãi .
Đến khi Chu Đình xuống cạnh , ôm cọ cọ,
mới bằng giọng mơ hồ:
“Uyển Uyển, tháng đảo chơi với nhé, Hạo Tử bọn họ cũng .”
Tôi: “Hả??”
Chu Đình xoa vành tai , hỏi:
“Sao? Không ?”
Tôi thấy trong giọng gì đó kỳ lạ, tưởng giận, liền gật đầu ngay:
“Muốn chứ, lúc nào em cũng rảnh.”
“Ừ, chơi vui là .”
Tôi tưởng đây chỉ là một chuyến nghỉ dưỡng tập thể với đám rich kid,
nên cũng để ý nhiều.
Tôi còn chủ động hôn má Chu Đình lấy lòng, mệt quá lăn ngủ.
Trong cơn mơ, vẫn cảm giác đang vuốt nhẹ ngón tay ,
ngứa ngáy khiến khẽ lẩm bẩm một câu.
Rồi nghiêng chui lòng bên cạnh,
lập tức ôm chặt .