Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi về phía ghế , còn bóng nào.
Cho dù hét lên cũng !
Tôi vẫn lợi dụng sơ hở .
Quả thật ở phía trường cấp hai nhiều quán bán đồ ăn vặt, mỗi khi tan học, xung quanh đều đầy trẻ con tham ăn.
Quý Đồng Châu kén ăn, đối với bệnh sạch sẽ của thì chú ý đến việc ăn uống.
Tôi tin sẽ mang Sênh Sênh mua đồ ăn vặt.
Tôi thẳng đến trường.
Ký ức hai kiếp vẫn còn, sân thể dục trống trải của trường học đầu phân tích.
Chuyện hôm nay xảy đột ngột, nhất định Quý Đồng Châu chuẩn .
Làm chuyện thì sẽ chọn địa điểm quen thuộc.
Tôi liếc về phía phòng học của nhanh chóng chạy lên cầu thang lầu ba.
“A, trai, đang làm gì ?
“Không… … thể như …”
Khi còn ở hành lang, thấy ở phòng học phía giọng nức nở của con gái.
Máu nóng trong cơ thể dâng lên trực tiếp vọt phòng học đang phát âm thanh, dùng một tay đánh gáy Quý Đồng Châu.
Anh còn kịp phản ứng thì lùi về phía vài mét.
Nam sinh dậy thì muộn hơn nữ sinh, lúc Quý Đồng Châu và kém bao nhiêu.
Anh luôn học tập từ nhỏ đến giờ nên cơ thể yếu ớt.
Không giống như lớn lên một cách hoang dã trong trại trẻ mồ côi, đều là sức lực.
Chỉ kẻ yếu mới thể tay với kẻ yếu hơn.
“Chị…” Em gái thấy giống như đợi vị cứu tinh, cuối cùng em cũng bỏ sự phòng thật lớn.
Thấy quần áo em chỉnh tề, nổi trận lôi đình: “Súc sinh!”
Trong mắt tràn đầy sự tức giận, vung nắm đ.ấ.m về phía mạnh hơn, một đ.ấ.m hai đấm… Tôi mất trí.
Cái kính của sớm đánh bay nghiêng cuộn sàn nhà, đau đến mức c.h.ế.t sống .
“Được …chị…” Em gái giữ c.h.ặ.t t.a.y , về phía lắc đầu.
Ánh mắt của tối sầm : “Em đang cầu xin ?”
“Không !” Em gái liên tục xua tay, ánh mắt rưng rưng: “Đánh c.h.ế.t thì chị sẽ tù.”
Tôi dậy, xuống Quý Đồng Thuyền sàn nhà.
Mặt sưng đỏ, khóe miệng còn m.á.u tươi tràn .
Quý gia ở thành A một tay che trời, nếu thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t con trai lớn của bọn họ thì họ tuyệt đối sẽ bỏ qua cho .
Tôi lấy con d.a.o nhỏ từ trong lồng n.g.ự.c , xổm mặt Quý Đồng Châu.
Đặt d.a.o lên đũng quần .
Trong mắt của Quý Đồng Châu tràn đầy sự hoảng sợ.
“Sau , dám đụng một ngón tay Sênh Sênh nữa thì sẽ đem con chim nhỏ của – -”
Tôi ngoài cửa sổ: “Chặt xuống cho con chim hoang ăn.”
Quý Đồng Châu đang run rẩy.
Tôi lớn tiếng quát: “Hiểu ?”
Nước mắt nước mũi của lẫn lộn với , liên tục gật đầu.
Tôi dùng lưng d.a.o rạch mặt .
“Lát nữa về nhà, bố hỏi vết thương của từ tới, như thế nào?”
Cảm xúc của Quý Đồng Châu sụp đổ: “Là … là tự ngã…”