Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi dậy bưng khay cơm lên lầu cày phim.
Phía truyền đến tiếng vỡ vụn của chén bát cùng tiếng leng keng của nồi niêu xoong chảo.
Chắc giờ đây Phó Từ hận Tống Tiểu Vũ c.h.ế.t .
Bởi vì Tống Tiểu Vũ từng : “Chỉ cần thể kết hôn với , cái gì em cũng thể nhịn!”
Hắn thường xuyên dẫn phụ nữ về nhà, để cô ngoài cửa tiếng hoan lạc thâu đêm của họ.
Cô nhẫn nhịn rơi lệ, cảm thấy thứ đều do bản làm sai, đây chính là trừng phạt mà cô xứng đáng nhận.
Bên ngoài cô vẫn duy trì sự tôn nghiêm của Phó phu nhân, để tiếp tục cuộc hôn nhân trăm ngàn lỗ hổng .
Từng phát hiện ngoại tình, nhưng cô dám lên tiếng.
Chỉ cần bộc lộ một chút khó chịu, cũng sẽ châm chọc, khiêu khích: “Không cô cái gì cũng nhịn ? Nhịn , thì cút !”
Giờ đây, cô còn quan tâm đến nữa.
Thế mà lên cơn điên.
Nhiêu đây chịu ?
Mọi chuyện mới bắt đầu mà…
Vài ngày , thư ký của Phó Từ, Triệu Lê gọi điện thoại cho : “Phu Nhân, Phó tổng đau dày, bảo phu nhân sang đây một chuyến.”
“Tôi đang spa, rảnh .”
Triệu Lê từ chối, ngẩn một lúc : “Ngài thật sự đang đau đó ạ…”
“Không khỏe thì đưa đến bệnh viện chứ kiếm làm gì?”
Bên đường dây thấp thoáng truyền đến giọng của Phó Từ, Triệu Lê tiếp: “Phó tổng mỗi ngài đau dày, ăn cháo của phu nhân sẽ khỏe ngay.”
Tôi hề do dự cúp máy ngang luôn.
Hắn xem Tống Tiểu Vũ là gì chứ?
Đầu bếp là thần y?
Còn làm xong quy trình thứ nhất thì giám đốc thẩm mỹ viện lên lầu với , ở đang đợi.
“Là ai đấy?”
“Dạ , bảo là Tiểu Triệu, thư ký của chồng cô, trông bộ dạng cũng gấp gáp lắm.”
“Gấp cái gì? Cứ để cho đợi.”
Tôi mát-xa xong, trang điểm nhẹ, ung dung nhàn nhã bước xuống lầu, Triệu Lê đang nhếch nhác ở .
Làm chó chạy vặt cho Phó Từ, Triệu Lê chính là chuyên mặt mũi mà cư xử.
Phó Từ hề nể nang gì đối với Tống Tiểu Vũ, thế là cũng theo đó mà chà đạp, sỉ nhục cô.
Mỗi cô đến đưa gì cho Phó Từ, đều làm khó làm dễ.
Có Phó Từ đang trụy lạc trong phòng làm việc, Triệu Lê bên ngoài với Tống Tiểu Vũ:
“Phu nhân, làm thức thời. Phó tổng hiện tại đúng là đói, nhưng ngài ăn đồ của cô nấu, cô đó làm loạn, đối với ai cũng lợi, chỉ khiến cho ngài càng chán ghét cô mà thôi.”
Nói , cầm hộp điểm tâm cô cất công chuẩn quăng thẳng sọt rác.
“Được , chuyện gì nữa, mời phu nhân về cho.”
Hôm trời mưa to lắm.
Trên đường về nhà, Tống Tiểu Vũ như thất hồn lạc vía, xảy tai nạn.
Đứa con đầu tiên của cô vì thế mà sảy mất.
Năm xưa thư ký Triệu cao cao tại thượng bao nhiêu thì bây giờ nhếch nhác đáng thương bấy nhiêu.
Quần áo dính đầy cơm thừa canh cặn, đến mái tóc cũng dính đầy dầu.
“Uây, thư ký Triệu, làm thế ?” Tôi vịn lấy thành cầu thang chậm rãi bước xuống.
Triệu Lê thấy , đôi mắt lập tức sáng lên: “Tôi đón phu nhân đến công ty.”
“Thế đưa đến bệnh viện đấy?”
“Phó tổng chịu ạ…” Hắn một cái tiếp: “Dạo gần đây tâm trạng của ngài cho lắm.”
“Chậc chậc, thế? Tâm trạng là hất cơm canh lên luôn ? Không là tâm phúc đắc lực của ?” Tôi lấy tay che miệng, lộ vẻ chán ghét.