Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Nói thì nói vậy, nhưng ra tôi không giỏi bán thảm.
Hồi cấp ba có một nhỏ bạn kiểu công chúa ngây thơ, quan hệ với tôi cũng tốt. Tôi thử khổ khóc lóc với nó, mong moi được tí tiền.
Nó kiểu đụng cái cũng rưng rưng muốn khóc, vậy mà nghe tôi cắt cỏ lợn, bẻ bắp, quần rách, nó giơ ngón cái khen:
“Cậu giỏi quá! Siêu đó!”
Hồi đó tôi , đời này mình không có khiếu làm nạn nhân để xin tiền.
Đường tiền vốn ít, tự tôi còn tự chặn mất một đường, tôi tiếc gần chết.
Lên đại học năm tôi không cam lòng, xin học bổng nghèo còn nắm tay giảng viên khóc lóc lể.
Nghe , cô ấy cảm động nắm tay tôi:
“Cô mà, em vất vả nhưng kiên cường và tích cực, nên em muốn nhường suất học bổng cho bạn nào khó khăn hơn đúng không?”
Tôi nghe mà sét đánh giữa trời quang.
May mà cô ấy tốt, quyết không đồng ý:
“Tống à, điều kiện em hoàn toàn đủ tiêu chuẩn, suất này định cho em!”
Tôi lúc đó như ngồi xe lượn siêu tốc, sướng vì vẫn được tiền, mà cũng hoang mang không mình khổ chỗ nào sai.
Thế là tôi đem cho mấy đứa phòng nghe.
“Tao ba tuổi biết cắt cỏ lợn, gùi còn to hơn người mà tao vác được một chuyến đầy không ngã.
“Lễ 1/5 tao có thể một mình gặt ba mẫu cải dầu, hè thì thu hoạch mười mẫu bắp, tao còn gánh quang hai thúng một trăm cân vèo vèo.
“Giày rách tao còn vá thành một đôi mang thêm ba tháng nữa, kỹ thuật khiến mấy bà nội trợ muốn học nghề.”
Nói , tôi nhìn tụi nó.
Chúng nó im lặng nhìn tôi.
“Cô không thấy tôi đáng thương sao?” Tôi dò hỏi.
“Chắc là cô đáng thương đấy.” Nó gãi đầu. “Nhưng giọng điệu của cô làm tôi cảm thấy nếu tôi thương hại cô thì giống như đang sỉ nhục và làm nhơ bẩn cô.”
“Tống Ái Hinh, cô sự quá ghê gớm đấy!”
Tôi không hề muốn có được sự ngưỡng mộ của nó.
Một nỗi khổ mà không đổi được sự thương cảm của người khác thì chẳng có giá trị gì cả.
Vậy nên tôi chưa chủ động xuất thân của mình.
13
Tiếc là tôi không thể sự cắt đứt quan hệ với gia đình.
bé cố đăng ký vào chính ngôi trường đại học tôi học, để lần ra tung tích của tôi.
tôi tốt nghiệp, vẫn còn người quen tôi đang học đó.
Hơn nữa nó còn có gương mặt “bông hoa trắng nhỏ” biết lấy lòng người khác, hỏi thăm tin tức tôi dễ như trở bàn tay.
Khoảnh khắc gặp nó, tôi cuối cũng ra tại sao mình vốn chẳng có mâu thuẫn lợi ích gì với Sở Liên Nguyệt, vậy mà đôi lúc vẫn thấy chướng mắt cô ta.
Trước kia tôi cứ nghĩ do cô ta hay với tôi.
Giờ nhận ra, ra cô ta với em tôi một kiểu người.
Mà tôi thì cực ghét em tôi.
Hồi nhỏ không , cứ ghen tị vì nó cướp hết thương của ba mẹ.
gì tôi vừa sinh ra bị vứt cho ông bà quê, uống nước cơm, ăn đồ thừa mà lớn lên, còn nó thì được nuôi trên tay ba mẹ, chiều chuộng hết mực.
Tôi hơn nó bốn tuổi. Trong ký ức lần đầu gặp nhau, nó váy công chúa hồng phấn, được ba bế cao lên cưng nựng.
Còn tôi thì vừa làm ruộng , đầu tóc rối bù, móng tay đen kịt bùn đất, toàn thân đều là cảm.
Nếu nó là trai, tôi còn tự nhủ được rằng trọng nam khinh nữ nông thôn là bình thường.
Nhưng nó cũng là .
Nên tôi còn cách chấp nhận một sự : ba mẹ tôi đơn giản là không thương tôi.
Cũng chấp nhận cả đời tôi không có đồ để , không có tiền tiêu vặt.
Thậm chí lần đầu có kinh nguyệt còn là cô giáo chủ nhiệm mua băng vệ sinh cho tôi.
Thi cấp ba, ba mẹ không muốn cho tôi học tiếp đại học. Lúc đó em tôi bệnh, cần tiền mổ.
Họ nhắm sẵn một nhà ba cha độc thân, thỏa thuận 200 tiền cưới để gả tôi .
Tôi không chịu, tự ký giấy cam kết, hứa sẽ trả họ 400 .
Tiền thưởng thi đại học gom đủ được 80 , tôi đưa hết. Số còn 320 , tôi bắt buộc trả đủ trước khi tốt nghiệp đại học.
Nếu không, họ sẽ đến trường làm loạn, bắt tôi gả cho bằng được.
Cái nơi đó, ai thích thì , chứ tôi thì định không.
Tôi tiền, nhiều tiền.
Cho cuối cũng là bán mình cho đàn ông, tôi cũng sẽ chọn người giàu để bán giá cao .
Hai trăm mà muốn mua tôi cả đời? Nằm mơ !
14
Căn hộ này của Giang Hạc Niên kín đáo lắm, người ngoài không vào được.
Thế nên em và ba mẹ tôi có thể đứng cổng khu chung cư, “thành tích” của tôi cho người qua .
ra họ muốn bôi nhọ tôi thế nào tôi cũng không quan tâm.
Nếu tôi còn màng đến sĩ diện, chắc tôi chết từ lâu rồi.
Nhưng họ cứ làm ầm hoài, lâu dần Giang Hạc Niên cũng khó chịu.
nghĩ cách dứt điểm được.
Tôi xoa cái bụng sắp sinh, cúi đầu nghĩ mấy giây rồi cầm điện thoại xuống lầu.
bé mắt khá tinh, từ xa thấy tôi.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt đỏ hoe:
“, sao cứ trốn bọn em? Ba mẹ nuôi hai mươi mấy năm, không có chút nghĩa nào à?”
Người khu cao cấp này cũng khoái hóng hớt.
chán ghét vẻ lôi thôi của ba mẹ tôi, nhưng cuối vẫn tụ tập xung quanh coi như xem kịch.
Tôi che ô, chắn nắng gay gắt, giọng điệu bình thản:
“Cái mà em gọi là nghĩa đó, là họ để em ăn ngon đẹp, rồi tính gả tôi cho ba thằng đàn ông để lấy tiền cưới?
“Hay là cái nghĩa chưa mua cho tôi một cái áo , chưa cho tôi một đồng tiêu vặt?
“Hay cái ơn sinh thành mà từ lúc chào đời tôi chưa được uống một giọt sữa, ăn một muỗng sữa bột?”
Ba tôi cắt lời:
“Mày nói sao nghe chói tai thế? Ừ thì tụi tao sai khi để mày quê, nhưng tháng nào chẳng gửi tiền sinh hoạt !
“Nếu tụi tao không làm thuê tiền, mày tưởng mày ăn uống từ trên trời rớt xuống chắc?”
“Với tụi tao đâu muốn quấy rầy mày. Là bé nó thương , sợ ngoài một mình khổ, nên tìm đủ cách liên lạc với mày!”
“Còn mày thì hay lắm, bám được người giàu rồi là sợ tụi tao đến xin tiền hả? Mày yên tâm , tiền của mày, tao với mẹ mày không cần!”
Tôi cười nhạt.
Ba mẹ tất nhiên không cần rồi, vì tiền của tôi họ định để cho em xài mà.
Nhưng không được, tôi khó khăn lắm trả 400 đó.
Từ giờ tiền tôi được, đồng là của tôi.
Tôi bước gần, ra vẻ mềm mỏng, như mong mỏi chút thân giả tạo.
Đến khi mẹ tôi đưa tay nắm cổ tay tôi, tôi cố ý trượt chân, ngã mạnh xuống đất.