Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

Đến khi tàn thuốc cháy tới tay, Tạ Yến Trầm mới hoàn hồn, dập tắt vào gạt tàn.

Giang Dĩ Mạt nói đúng — anh đã để hai vệ sĩ canh ở đó, Diệp Tang Tang còn có thể xảy ra chuyện gì?

Nếu không vì anh rộng lượng, chuyện cô ta hạ độc, cô ta chịu không nổi đâu!

Chỉ cần cô ấy biết điều, anh cũng không ngại đưa Giang Dĩ Mạt đi nơi khác, để hai người không chạm mặt nhau.

Nhưng đời đâu như ý.

Lửa ở nhà xưởng gặp gió, bùng cháy không thể kiểm soát.

“Mày điên à?!”

Một vệ sĩ vừa dập máy thì bị người còn lại túm cổ áo.

“Người còn không cứu ra được, đưa đi viện kiểu gì?!”

“Vậy mày nói phải làm sao? Cô ấy mà chết ở đây, tụi mình có tránh được trách nhiệm không? Tạ tổng sẽ tha cho bọn mình chắc?!”

Hai người im lặng.

Họ tính đúng nửa tiếng để mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị chặn.

Sau đó thùng chứa vật liệu dễ cháy phát nổ, nếu họ không tránh kịp, giờ đã bỏ mạng.

Tiếng còi hú vang lên, lính cứu hỏa gấp rút dập lửa, nhưng họ đều biết —

Diệp Tang Tang, không cứu được rồi.

Điện thoại rung.

Tin nhắn từ Tạ Yến Trầm:

[Tang Tang sao rồi?]

Nhiệt lửa hừng hực ập đến.

Hai người vệ sĩ nhìn nhau, đồng loạt run rẩy.

Chương 9

Hai ngày trôi qua, Tạ Yến Trầm vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Diệp Tang Tang.

Anh vô thức mở lại tin nhắn mà vệ sĩ từng gửi:

[Bệnh viện thành phố Ninh, giường số 25.]

Cảm giác bất an dâng trào trong lòng anh cũng vì vậy được đè nén xuống đôi chút, khiến anh thở phào.

Môi Tạ Yến Trầm mím chặt thành một đường thẳng.

Bài học lần này cũng đủ rồi. Chỉ cần sau này Tang Tang không còn làm loạn, dù cô không chịu nhận sai, anh cũng có thể bỏ qua.

Anh gửi một tin nhắn:

[Em có muốn anh đến đón không?]

Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, lại như rơi vào đáy biển.

Ánh mắt Tạ Yến Trầm tối sầm, đột ngột úp điện thoại xuống mặt bàn.

Chưa học được bài thì cứ để cô ở lại bệnh viện thêm vài hôm nữa.

Buổi chiều, Tạ Yến Trầm lái xe về nhà.

Vừa bước vào, anh đã thấy trong sân chất đầy đồ đạc:

Quần áo của Diệp Tang Tang, trang sức, cốc đôi của hai người, ảnh chung…

Rầm!

Ảnh cưới bị đập vỡ tan nát trên nền đất, mảnh kính văng tứ tung.

Như thể một chiếc gai nhọn đâm thẳng vào phần mềm nhất trong tim, Tạ Yến Trầm nghẹn thở.

“Là ai cho vứt mấy thứ này?”

Người giúp việc nhìn nhau lúng túng: “Là Cô Giang.”

Ánh mắt Tạ Yến Trầm trầm xuống, ngay lúc đó, Giang Dĩ Mạt bước ra.

“Ai cho cô vứt đồ của cô ấy?”

“Yến Trầm, chẳng phải là anh nói sao?” Giang Dĩ Mạt kéo tay anh, “Đồ của người chết mang xui xẻo, hơn nữa em còn đang mang con trai của anh, càng phải cẩn thận. Trước đó đồ tang lễ anh cũng kêu vứt đi mà…”

Ầm! Như tiếng nổ bên tai anh.

Tạ Yến Trầm siết chặt tay cô ta.

“Cô vừa nói… ai chết?”

“Chị em… A!”

Bàn tay anh siết lại, khiến cô ta kêu đau.

“Cô nói nhảm cái gì!?”

Giang Dĩ Mạt vùng vẫy: “Tin tức đầy ra rồi! Còn đang trên hot search nữa kìa!”

Tạ Yến Trầm lập tức mở Weibo.

Dòng chữ “Diệp Tang Tang chết trong vụ cháy” phía sau kèm chữ HOT, như dao đâm vào tim anh.

Sắc mặt anh tái nhợt, run tay bấm vào.

Hàng loạt bức ảnh hiện trường vụ cháy lần lượt hiện ra, anh lật từng tấm một, cho đến khi chắc chắn không thấy hình ảnh của Diệp Tang Tang, mới thở hắt ra như thoát nạn.

“Yến Trầm, em cũng tiếc lắm, nhưng người chết thì không sống lại được. Chị ấy cũng không muốn…”

Bốp!

Một cái tát nảy lửa giáng thẳng vào mặt Giang Dĩ Mạt.

Cô ta ngây ra, chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Yến Trầm bóp chặt cằm, lực mạnh đến như muốn nghiền nát.

“Cô ấy đang yên ổn ở bệnh viện, cô mà dám rủa cô ấy thêm một lần nữa, tôi khiến cô câm miệng vĩnh viễn!”

Giang Dĩ Mạt định giận dữ như mọi khi, nhưng ánh mắt đỏ rực như máu của Tạ Yến Trầm khiến cô ta rùng mình, toàn thân run rẩy.

“Em… xin lỗi.”

Tạ Yến Trầm buông tay, để mặc cô ta ngã sụp xuống đất, mắt đỏ hoe.

Anh không thèm nhìn, lập tức gọi điện cho vệ sĩ.

Không ai bắt máy.

Anh lại gọi cho vệ sĩ thứ hai.

Vẫn không ai nghe.

Cổ họng Tạ Yến Trầm khô rát, ngón tay run rẩy mở lại tin nhắn:

[Bệnh viện thành phố Ninh, giường số 25.]

Như nắm được sợi dây cứu sinh cuối cùng, anh lập tức lao ra khỏi nhà.

Anh không đợi được nữa.

Bây giờ anh phải gặp Diệp Tang Tang ngay.

Dù cô có biết điều hay không, điều duy nhất quan trọng lúc này — là cô phải còn sống.

Giang Dĩ Mạt lảo đảo đứng dậy, định đuổi theo thì xe Tạ Yến Trầm đã lao ra khỏi cổng.

Tim cô ta nhảy loạn.

Cô ta từng nghĩ Diệp Tang Tang chẳng còn giá trị gì, Tạ Yến Trầm chỉ vì trách nhiệm mới giữ cô ấy lại làm vợ.

Nhưng giờ phút này, cô ta lần đầu tiên cảm thấy hoang mang.

Nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh hiện trường trong điện thoại, ánh mắt Giang Dĩ Mạt trở nên âm hiểm.

Mạng Diệp Tang Tang thật dai, đến thế mà vẫn không chết.

Không sao.

Lần sau, cô ta sẽ không thoát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương