Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Dạo này tôi nghiện mua vàng.
Mua đi mua lại cũng tốn trăm nghìn rồi.
Cũng vì vậy mà quen không ít chị nhân viên bán hàng, có vài người nói chuyện khá hợp.
Trần Lộc Lộc là một trong số đó.
Hôm nay bạn trai tôi Chu vừa nhận khoản thưởng 400.000 tệ.
Chúng tôi đang chuẩn bị đính hôn, anh nói muốn dẫn tôi đi chọn một ít vàng cưới.
Tôi tin cho Trần Lộc Lộc, bảo tối sẽ ghé hàng xem mẫu.
Cô trả lời rất nhanh:
“Em lại định mua quà cho nước ngoài nữa hả?”
Chắc vì dạo này tôi hay mua vàng qua cô quá nhiều, nên cô nghi ngờ.
Cũng có lần cô bóng gió hỏi thăm về điều kiện gia đình tôi, nhưng tôi vốn kín tiếng, chỉ nói là công ty đặt mua để tặng quốc tế.
Lần này vì dẫn Chu đi chọn vàng cưới nên tôi cũng nói luôn:
“Không phải, sắp đính hôn rồi, bạn trai muốn dẫn em đi mua vàng cưới.”
Lộc Lộc lại sau một hồi gõ rồi xóa, như thể đang suy tính đó.
“Okay nha~ Dù sao em cũng mua vàng cho công ty hoài, chắc phong cách bên chị cao cấp rồi ha. Nhưng chị vẫn sẽ cố gắng em chọn mẫu có giá hợp lý nhất nhen~”
Giọng điệu đó khiến tôi hơi khó chịu, đang định lại thì cô ta lại gửi thêm một tin:
“Hai người tính chi bao nhiêu vậy?”
Tôi : “Tầm 200.000.”
, cô ta gửi icon mặt kiểu đậu hũ vàng, rồi lại:
“Em gái, nói đó hả?”
Lúc này tôi đã bắt đầu khó ở, liền lên XiaoHongShu tìm thử các tư vấn viên khác của cùng thương hiệu.
Nhưng Trần Lộc Lộc thì vẫn chưa dừng lại.
“ ra em không cần phải giấu chị đâu. Chúng ta thân đến vậy rồi, chị xem cưng như bạn luôn đó!”
“Em là nhân viên hành chính, lương tháng 3.000 là cùng. Bạn trai thì chắc cũng chỉ là nhân viên quèn. sự không cần phải gồng lên để ra vẻ giàu có đâu…”
Bạn bè hả? Đúng là không xấu hổ!
Tôi bật lạnh, chẳng thèm đôi co. Block, xóa, cho bay màu nguyên combo.
Tôi tưởng thế là kết thúc rồi.
Không ngờ, nhân viên tôi vừa liên hệ cũng làm cùng hàng với cô ta.
Tối hôm đó, Chu tan làm qua đón tôi, hai đứa cùng đi như đã hẹn…
2
Vì tôi dễ say xe mỗi khi xuống hầm, bạn trai tôi để tôi xuống ở cổng trung tâm thương mại, rồi anh lái xe đi gửi.
Tôi vừa vào sảnh thì nhận tin thoại của nhân viên tư vấn :
“Chị Hứa ơi, ngại quá! Hôm nay đáng lẽ em nghỉ, mà vì doanh số nên em chạy từ nhà đến. Ai ngờ lại kẹt xe. Chị có thể vào hàng xem mẫu em, em sẽ đến trong khoảng 15 phút thôi ạ. Em xin lỗi chị nhiều!”
Tôi chỉ gửi lại một icon “OK” rồi vào bên trong.
Vừa tới gần tiệm vàng thì đã Trần Lộc Lộc chính là cô nhân viên từng bị tôi block đứng kính, mặc đồng phục, giọng ngọt như rót mật, đang nói chuyện với một cô gái ăn mặc sành điệu:
“Chị Chu đến rồi à? Đường đông quá nhỉ? Vào đi, để em rót nước cho chị nha~”
Cô gái kia nắm chặt dây dắt chó, mặt đầy bực bội:
“Tại chị đó! hoài! này lẽ ra là lúc Đậu Đậu nhà tôi ra ngoài xả stress và… giải quyết nhu cầu cơ bản đó không!”
“Đậu Đậu” mà cô ta nhắc tới là một poodle lai trắng, đang cúi đầu xoay vòng tại chỗ, đuôi cụp, mũi ướt dí đánh hơi khắp sàn gạch.
Trần Lộc Lộc hơi cúi người, gượng gạo định nói đó, thì liếc tôi vào.
, cô ta nhận lấy dây dắt chó từ tay cô gái, quay lại nở một nụ giả tạo rồi tiến lại gần tôi hai :
“Em gái~ cứu tinh của chị đây rồi!
chị một chuyện không? Em là người dễ thương nhất mà chị từng gặp luôn đó!”
Tôi lạnh lùng thẳng vào cô ta, không thèm đáp.
tôi không phản ứng, nụ trên mặt cô ta sụp xuống , giọng nói cũng trở nên chua ngoa, cáu kỉnh:
“Em không, chị đã đợi em cả buổi rồi, mà em còn đến trễ! Nên chị phải tiếp . Vị này là VIP, cần chọn nhiều món. Mà chó của người ta thì sắp… không chịu nổi rồi, cưng làm ơn dắt nó ra bãi cỏ ngoài kia cho nó giải quyết cái đã!”
Nói xong, cô ta còn đưa tôi bịch nilon và khăn ướt:
“Nhớ nhặt phân đó nha, bảo vệ mà là mắng đấy. Với lại, lau sạch mông Đậu Đậu chị luôn. mà không hài lòng là mệt á…”
3
Nghe xong những lời đó, tôi suýt tưởng bị điếc tạm thời.
Đây là lần đầu tiên tôi một nhân viên bán hàng vừa ngu lại vừa trơ trẽn đến thế.
Giây phút đó tôi sự thấm câu nói của anh trai tôi:
“Đừng tử tế với người kém đẳng cấp. Nhận thức càng thấp thì bản năng động vật càng cao. đối xử lịch sự, họ chỉ tưởng là dễ bắt nạt.”
Anh tôi còn nói:
“Gặp loại người như vậy, đừng lý lẽ nhiều làm . Dùng hành động để dạy cho thế nào là giới hạn.”
Tôi Trần Lộc Lộc từ đầu tới chân bằng nửa , lạnh nhạt hỏi:
“Quản lý hàng người đâu?”
Biểu cảm của cô ta cứng lại trong vài giây, sau đó cố gắng nặn ra vẻ đáng thương:
“Em gái~ Chị phục vụ em bao lâu nay rồi, còn cố chọn mẫu giá tốt nhất cho chị nữa.
em chị chuyện nhỏ này cũng không sao? Không thì… để chị tặng chị một món quà nhỏ nha?”
Tôi bật , rút điện thoại ra:
“Không gọi quản lý đúng không? Vậy để tôi gọi thẳng quản lý tầng.”
Nụ trên mặt cô ta gần như sụp đổ hoàn toàn:
“Em gái ơi~ sao lại nóng thế! Không thích thì nói một câu, chị dắt chó cũng mà…”
Cô dắt? Còn lâu.
Mơ giữa ban ngày!
Nhưng chưa kịp để cô ta nói hết, giọng hét sắc lẹm của cô kia vang lên cắt ngang:
“Hai người nói xong chưa? Ai dắt Đậu Đậu nhà tôi đi vệ sinh đây hả? Nếu nó bứt bối sinh bệnh, ai trong người đền nổi?”
Tôi định bụng giải thích rằng không phải nhân viên hàng, nhưng cô ta liếc tôi một cái, khóe môi nhếch lên đầy khinh thường:
“Chị à! Hai người người cũng không liên quan tới tôi! Tôi chỉ muốn ai sẽ dắt chó đi!
Tôi cho người 30 giây quyết định. Nếu Đậu Đậu mà có chuyện , ai ở đây cũng đừng mong yên thân!”
là…
Có “ngưu tầm ngưu”, tất có “mã tầm mã”!
Tôi lên , không rời cô ta, ánh lạnh như băng:
“, tôi cũng muốn xem thử cô tính làm tôi ‘không yên thân’ kiểu ?”
Cô ta bị ánh tôi làm cho chột dạ, cổ vẫn ngẩng cao cứng đờ, định nói đó thì…
“Pụt…”
“Pụt…”
Hai tiếng vang lên.
Đậu Đậu đã tiêu chảy hàng.
4
Mùi tanh chua nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến tôi nhức cả đầu.
Tôi lùi , che mũi.
“Đậu Đậu! sao thế? Sao lại tiêu chảy? Bị làm sao vậy hả? Đậu Đậu, đừng dọa mẹ mà!”
Cô tiểu thư họ Chu này thì miệng lo lắng ra mặt, nhưng người thì đứng thẳng băng như tượng, thậm chí không thèm cúi xuống xem chó của ra sao.
Còn Trần Lộc Lộc thì bày ra bộ mặt đầy ghét bỏ.
Nhưng chẳng dám nói nặng với cô ta, mà lại quay sang trút giận lên tôi:
“Không chịu dắt thì sớm nói một câu! Hại tôi mất bao nhiêu thời gian! Bây thì sao? Chuyện thành ra thế này rồi, tính sao đây hả?”
Tôi lúc này chẳng buồn đáp trả.
Vì tôi đã chạy đến gần thùng rác nôn khan.
Không phải tôi làm quá, mà từ bé tôi đã cực kỳ nhạy mùi, chỉ cần ngửi phải mùi quá nồng là phản xạ tự nhiên sẽ buồn nôn.
Tôi đang cúi người cố lấy lại bình tĩnh thì Chu từ thang máy chạy đến, mặt đầy lo lắng.
“Tiểu Hạ, xảy ra chuyện vậy? Em khóc à?”
5
Tôi chưa kịp mở miệng, thì cô gái kia vẫn kéo theo chó phi đến mặt anh .
“Anh ơi, anh quen bà cô này hả?”
“Cô này không phải là… bạn gái anh nói đây đấy chứ?”
Thì ra cái cô Chu tiểu thư mà Trần Lộc Lộc khúm núm nịnh bợ nãy … chính là em gái của Chu .
Anh ngẩng lên, nhíu mày:
“Chu Hiểu Diệp? Không phải em nói dắt Đậu Đậu đi khám thú y à? Sao lại tới đây?”
Cô ta khoác tay anh, mặt thì tỏ vẻ vô tội, miệng thì bắt đầu dựng chuyện:
“Anh à, Đậu Đậu là chú chó lang thang mà hai ta cùng nhặt về đấy, lâu rồi đã thành một phần của gia đình . Vậy mà bạn gái anh lại ghét nó ra mặt, chẳng phải vừa quen đã muốn đá Đậu Đậu ra khỏi nhà rồi sao?”
Chu từng kể với tôi, anh có một quãng thời gian tăm tối, chính chú chó nhỏ này là người bạn đồng hành, anh vượt qua mọi thứ.
Nó với anh, đúng là có vị trí đặc biệt..
Tôi thẳng vào anh, nhẹ nhàng nói:
“Em không hề ghét nó…”
Chưa kịp nói dứt câu thì Chu Hiểu Diệp đã nâng giọng cao vút, chèn ngang lời tôi:
“Không ghét á? Vậy đi mà dọn đống phân của Đậu Đậu đi! Nếu không thì đừng mơ cưới anh tôi!”
“Chị chỉ là bạn gái quen một năm, còn Đậu Đậu là gia đình 6 năm của nhà tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, ánh Chu chuyển sang tôi…
6
Tôi thản nhiên đối mặt với ánh của anh. Không tránh, không né.
Trong lòng đã sẵn sàng —
Chỉ cần anh mở miệng nói sai một câu, chia tay.
Nhưng anh chỉ tôi một chút, rồi xoay người, lạnh lùng nói với em gái:
“Hiểu Diệp, chuyện này là do em.
Em tự đi dọn sạch đi.”