Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Dựa vào cái gì chứ? Bọn tao đã yêu nhau ba năm rồi mà!” Tôi gục đầu vào lòng cô bạn , khóc nức nở.
“Cô ta chẳng qua chỉ là dáng đẹp tao, mặt xinh tao, chân dài tao, tiền nhiều tao mà … hu hu hu…”
“Được rồi, được rồi.” Giọng bạn tôi vang lên đỉnh đầu.“ mà nói thêm nữa là tao sắp yêu bà chị giàu luôn rồi .”
“Ý là gì ?”
“Không có gì, không có gì.” Cô ấy cười cười. “ nay chị dẫn một chỗ hay ho.”
“Ở ?”
“Ấy, đi rồi khắc ~”
Tại quán bar.
Tôi vừa đẩy một cô nàng ngực tấn công mông phòng thủ uốn éo áp vào người tôi, vừa trừng mắt nhìn bạn : “Trương , là cái gọi là chỗ hay ho nói ?”
Cô bạn trông rõ xấu hổ.
Tôi quay người định bỏ đi.
“Đừng mà.” Cô ấy kéo tay tôi lại. “Có trai đẹp !”
“Tao trông giống người nông cạn đến à?”
“Ờ… đúng.”
“…”
Ờ thì… đúng là tôi có chút nông cạn thật… Nhưng không ngờ, ai nấy ở đều đẹp đến mức không dám tin vào mắt .
Trước tôi sống kiểu gì không ?
“Uống, uống đi nào!”
Tay trái tôi là anh chàng tóc ngắn kiểu Hàn Quốc, tay phải là một anh tóc xoăn lai Tây.
Ui chao! Càng nhìn càng mê, càng nhìn càng thấy ngu vì tin lời gã bạn trai khốn nạn.
“Ê ê, Tô Bảo Bảo, đừng có khóc nữa mà~”
? Tôi lau nước mắt nước mũi. Trời ơi, sao tôi lại yếu đuối mức này?
“Thích ai thì nói đi, nay chị bao!” – Bạn nháy mắt với tôi.
Tôi chỉ tay về phía chàng trai uốn éo nhảy quầy bar: “Anh đó!”
“OK, chị lo.”
Là phòng 2011? Hay 2100? Hay 2010 ta…
Tôi đứng ngoài hành lang khách sạn, cố nhớ số phòng Trương dặn.
Đáng chết! Vì một gã trai mà bỏ tôi lại.
Cái này tính là mua dâm à? bắt có phải đi tù không? Nhưng mà tình nguyện đôi thì chỉ là… một đêm tình.
Phải rồi! Một đêm tình!
Cửa phòng 2100 khép hờ, trong không bật đèn. là phòng này rồi.
Tôi đẩy cửa bước vào, khóa trái lại.
Trời ơi! Nhờ ánh đèn ngủ giường, tôi thấy một người đàn ông – một người đàn ông tràn đầy sức sống – nằm giường.
Tóc rối, môi hơi hé, sơ mi chỉ cài đúng hai nút, hai chân dài bất lực buông xuống mép giường.
Nhìn là đã chuẩn kỹ, tạo không khí bài bản.
Phải công nhận, nam người mẫu này chất lượng không tệ.
Tôi lấy hết can đảm sờ lên người anh ta – không phản ứng gì? Muốn tôi chủ động ?
Không được , tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm mà…
…
Bụng sáu múi săn , cơ bắp rắn rỏi, đường nét khuôn mặt sắc sảo, hình cao ráo…
“Sờ đủ chưa? Nếu đủ rồi thì cút xuống khỏi người tôi.”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi rụt tay lại, lúng túng nói nhỏ: “Gắt ghê…”
“Cô là ai?”
“Đêm nay, cứ coi tôi là… một bà chị có tiền đi.”
Chỉ một đêm mà, ai ai là ai chứ?
Tôi cúi xuống, hôn lên môi anh ta, không anh có cơ hội nói thêm gì nữa.
Á! Người gì mà nóng ran, tay sờ lên cảm giác thật thích, mà… chỗ đó… cũng quá to rồi ?!
Sáng hôm , tôi giật tỉnh giấc vì một cơn ác mộng.
Cái gã khốn – bạn trai cũ – dám gửi cho tôi tấm ảnh hắn mật với bà chị , còn độc miệng nguyền rủa: “Cả đời này cô chỉ toàn gặp phải đồ đàn ông tồi!”
Khốn kiếp!
Tôi vừa nghiến răng, vừa xoay người.
Á— đau quá!
Tay chân rã rời, thắt lưng như gãy đôi.
Khoan đã…
cạnh tôi nằm một người đàn ông – trần như nhộng!
Hình ảnh đêm qua lần lượt hiện về… Hôn môi, ôm ấp, cởi đồ, chủ động…
cơ thể anh ta vẫn còn những dấu vết mờ ám cuộc hoan ái: cổ, ngực, bắp tay, bụng… và… dưới… trời ạ, to thật đó.
Tôi nhìn mà mặt nóng ran, lòng nghĩ: “Người có vóc dáng này sao lại đi làm nam người mẫu cơ chứ?”
Phải công nhận, cảm giác khi chạm vào… đúng là đỉnh. Còn cái mông … sao mà căng ?
Đẩy, đẩy, đẩy… tôi chọt nhẹ mấy cái.
“Sờ đủ chưa?” – giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên ngay đầu.
Tôi cười trừ, ngượng ngùng rụt tay lại.
Ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt anh ta hiện rõ – thật sự đẹp trai đến ngẩn ngơ.
“ tên gì vậy?”
Gì vậy? Mới ngủ với nhau một đêm mà đòi thủ tiết vì tôi luôn à?
Nhưng cũng đúng . Với nhan sắc, khí chất và độ cuốn hút của tôi, trừ thằng bạn trai cũ mù mắt thì còn ai dám chê?
Vừa mặc quần tôi vừa nói: “Đợi chị kiếm được ít tiền, sẽ quay lại gọi tiếp. Tên là gì vậy?”
“Tiêu Viễn Thần.”
Tôi suýt trượt chân ngã. “Cái gì? Tiêu! Viễn! Thần?!”
Tôi bật cười: “Thật có phúc, trùng tên với sếp chị luôn đó.”
Sắc mặt cậu ấy… đen cả đáy nồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì… trùng tên mà số phận trái ngược: một người là CEO tập đoàn Tiêu thị, một người lại đi làm nam mẫu kiếm sống. Bảo sao không khó chịu.
Tôi vỗ vai an ủi: “Đừng buồn. Sếp chị tuy giàu nhưng mà… không được tốt lắm.”
“Ý là gì?”
Tôi ghé tai thì thầm: “Ảnh … xuất tinh sớm, còn hói nữa.”
“Già rồi mà cứ thích cặp kè mấy nhỏ… còn…”
“Ê?” – ánh mắt người đàn ông trước mặt như muốn lóc da lột thịt tôi – “Sao… sắc mặt khó coi vậy?”
Tôi chưa từng thấy boss ngoài đời thật, nhưng nghĩ cũng , đã là ông chủ thì gì đã đẹp trai. không phải tiểu thuyết mà mơ.
Bỗng điện thoại đổ chuông – là của anh ta.
Tôi tranh thủ lúc anh ta nghe máy mặc đồ, cứ cảm thấy mí mắt giật giật không yên.
“Tôi … tôi không có ai.” – anh ta liếc nhanh qua mảnh giấy note tôi lại. “Được, lát tôi qua liền.”
Tôi cười lạnh trong bụng: ! Đàn ông đều như nhau. Vừa xong việc mà đã lo nhận khách tiếp theo.
“Cô tên gì?” – anh ta cúp máy, quay sang hỏi tôi.
“Vô Diện.”
“Vô Diện?”
Tên không mặt – mặt dày! Hừ! Dù có lần tôi cũng không chọn anh nữa !
“Đúng! Vô Diện!”
Vừa bước khỏi khách sạn, tôi liền bắt gặp một bóng lưng quen thuộc ôm ấp hôn hít một cô nàng ngực nở eo thon ngay giữa ban ngày.
Mẹ kiếp, là Trương Húc!
Ngoại tình thì đi, lại còn trắng trợn mật ở nơi công cộng?!
Thấy tôi liếc nhìn, Trương Húc lập tức kéo cô ta sát vào ngực, cười khẩy: “Ơ kìa, ai ? Không phải Tô Bảo Bảo sao?” “ nào, chia tay rồi vẫn còn lưu luyến nên bám theo tôi ?”
Tôi giận đến mức huyết áp tăng vọt, trừng mắt nhìn cặp chó đôi : “Cút đi! Bớt tự luyến lại giùm!” “Anh được phép có người mới, tôi lại không được tìm gia ?”
Tôi giận mức chỉ muốn bổ nhào lên mà đấm anh ta một trận.
“Cô mà cũng đòi cặp kè gia á?” – Trương Húc cười mỉa.
Tôi không nói nhiều, vung túi xách đập thẳng vào mặt hắn: “Tiêu Viễn Thần, không? Tôi vừa từ phòng anh ta bước !”
“Cô đừng xạo nữa. Nếu anh ta mà ý cô, tôi lập tức đi nhảy sông!”
Cái đồ đàn ông vừa rẻ tiền vừa độc miệng!
“Vậy à?” – một giọng nói trầm thấp vang lên phía .
Tôi quay đầu lại — Tiêu Viễn Thần?!
Nhưng là bản “nam mẫu”, không phải ông chủ.
Sắc mặt Trương Húc lập tức trắng bệch, miệng lắp bắp: “Tô… Tô Bảo Bảo, cô đợi ! Tôi sẽ tính sổ với cô !”
Ha, nghe danh Tiêu Viễn Thần cũng khiến hắn sợ đến vỡ mật, huống hồ gì gặp bản “người thật”.
Tôi hất cằm cảm ơn, định quay đi thì chợt giơ khuỷu tay thúc mạnh vào người anh ta: “Không tệ nha. Dù không phải boss thật, nhưng cái tên cũng đáng đồng tiền bát gạo ghê.”
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua tôi như muốn đâm thủng da thịt. Ơ… tôi lỡ nói gì sai rồi à?
“Chuyện qua… hẵng tính.” Anh ta bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.
Tôi nhìn theo bóng lưng ấy, lẩm bẩm: “Đúng là trẻ trung có khác, mới sáng sớm đã có ‘lịch làm việc’.”
Làm việc sáu ngày nghỉ một, công ty chó má này đúng là bóc lột tận xương. Ngày nào cũng tăng ca tăng giờ, không nghỉ là không chịu nổi.
Nếu không phải chưa tìm được chỗ nào ngon , tôi đã nhảy việc từ lâu rồi!
“Tô Bảo Bảo, cô đi trễ lần nữa là trừ lương 200!”
“Đi đúng giờ còn tính là đi trễ? Thật hết nói nổi!”
Đúng là công ty chó. Boss cũng chó.
Làm người, không thể tự làm khổ được.
Tôi định cãi tay đôi thì quản lý từ tầng bước xuống: “Được rồi, lần này bỏ qua.” “Tô Bảo Bảo, nhanh dọn dẹp văn phòng đi. Sếp lớn sắp kiểm tra !”
Sếp lớn? Tiêu Viễn Thần?
Đậu má, vừa nghe đến tên lại nhớ cái “nam mẫu” .
Đúng là đàn ông đều không gì.
giờ đó phục vụ bà nào rồi.
Mà công ty to vậy, không kiểm tra ai, cứ nhè phòng mà kiểm.
“Lát họp ở phòng hội nghị, tất cả phải có mặt!”
Khoan… giọng này sao… quen nhỉ?
Đến khi khuôn mặt đó xuất hiện trước mắt tôi — Ơ?! Nam mẫu? Nam mẫu?! Tiêu Viễn Thần? boss?!
Tôi ngủ với sếp rồi ?!
“Tô Bảo Bảo!” Quản lý quát – “Cô làm gì đứng chắn giữa đường vậy ?”
Tôi bàng hoàng nhận : cầm cây chổi đứng đơ giữa lối đi.
Tiêu Viễn Thần lạnh lùng liếc tôi một cái, cười nhạt: “Tô Bảo Bảo?”
Trời đất ơi! Tôi tiêu đời rồi!
Tôi ngủ với boss! Còn nói xấu ngay trước mặt anh ấy nữa chứ! Hu hu hu, cái công việc rách nát này chắn không giữ nổi rồi…
Trời ơi làm sao ? Làm sao bây giờ?! Hu hu hu, sáng nay tôi còn mạnh miệng nói anh ta hói, yếu, già rồi còn thích ăn cỏ non…
Không phải Trương đặt nam mẫu sao?
Tôi vội nhắn tin hỏi:
Tôi: “ đặt nam mẫu ở vậy?!”
Trương (Hoa Khai Phú Quý): “Ở quán bar chứ .”
Tôi: “Ý tao là… NAM MẪU QUA!!!”
Trương : “Ơ??? Người ta có bận nên không đến được. Tao nhắn cho rồi mà?”
CÁI GÌ?!
Tôi sững sờ, run tay mở lại tin nhắn lúc 8:47 hôm qua:
Hoa Khai Phú Quý: “ nay về trước đi, nam mẫu không được. Đi cắt trĩ rồi.”
Hoa Khai Phú Quý: “ hôm khác tao dẫn đi tiếp nha.”
8:47… Thì tao đã nấu chín ăn sạch sẽ cả mâm rồi!
Hu hu hu, xong đời thật rồi!
Tôi: “Chuẩn đến thu dọn xác tao đi là vừa…”
Trương : “???”