Để tỏ lòng trung thành tuyệt đối, lão cha đem ta gả cho Thái tử đương triều.
Mà vị Thái tử này, ai chẳng biết là một kẻ thân mang trọng bện/h, vai không thể gánh, tay không thể nhấc, đi một bước liền thở ba hơi, mệnh chẳng còn được bao lâu nữa.
Thành thân xong, ta chủ động tiếp quản việc chăm sóc hắn, giúp hắn mặc y phục, đút hắn uống thuốc, tận tâm tận lực hầu hạ, sợ rằng một ngày nào đó hắn lăn ra c.h.ế/t mất.
Cho đến một ngày, chính mắt ta trông thấy vị phu quân yếu ớt không thể tự lo liệu của ta, mặt không đổi sắc, một kiếm ché/m thẳng vào yết hầu thích khách.
Ánh mắt hắn và ta chạm nhau, trên mặt hắn vẫn còn vương má/u tươi: “Triều Triều à, nàng nhìn thấy gì rồi?”
Ta vừa lăn vừa bò mà chạy, che đầu lủi trốn.
Ta, ta, ta cái gì cũng chưa thấy!!!