Mẹ ta sau khi chữa lành mắt cho cha, cha liền bắt đầu khinh thường bà.
Khinh váy áo thô kệch, chê bà sớm bạc mái đầu, chê tay bà chai sần xấu xí.
Cho đến khi ta thấy chính cha trộm bạc của mẹ để vào kỹ viện, ta ôm mặt khóc, chạy về mách mẹ.
Mẹ ta bình thản vuốt tóc ta, bảo ta thu xếp hành trang.
Hôm sau, cha rơi từ trên giường xuống, vừa khóc vừa mù mờ tìm gọi tên mẹ.
Còn mẹ ta nắm tay ta, không chút do dự rời khỏi nhà.
Cha quên mất, mẹ có năng lực cho cha sáng mắt thì cũng dư sức khiến cha trở lại cảnh mù lòa.