Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Khoảnh khắc ta tỷ tỷ nhìn nhau, nàng liền hiểu ra ta cũng đã trọng sinh.
Tỷ kéo tay ta, muốn nhanh chóng đi nhận thân, nhưng ta lại có chút do dự.
Làm tiểu thư nhà quyền quý thì có gì chứ? nào cũng phải học cái này, rèn cái kia, mệt đến bở hơi tai.
Đã vậy còn phải dè chừng bao nhiêu người lòng dạ khó lường, chỉ cần lỡ lời một câu là chuốc họa thân.
ta bày vẻ mặt khó chịu, tỷ lập tức véo má ta một cái:
“Đồ vô dụng, chẳng lẽ ngươi muốn chết đói ngoài đường ?”
Ta vừa ấm ức vừa thèm thuồng, đành cười hì hì, bám lấy tỷ mà làm nũng:
“Tỷ tỷ, ta sợ mà…”
Tỷ trừng mắt nhìn ta, như chẳng thèm kỳ vọng gì ở một đứa vô tích như ta:
“ này, ngươi cứ làm tốt vai nha đầu ngốc của mình đi, đừng kéo chân ta.”
Mắt ta lập tức sáng lên, ôm chầm lấy tỷ, cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Tỷ chỉ nhìn ta đầy bất lực.
Kiếp trước, ta được hưởng vinh hoa phú quý, tỷ nhường vị trí tiểu thư cho ta. Kết quả là, ta mở miệng chẳng đúng lúc, đắc tội hết người này đến người khác.
Đến cả lúc lâm chung, tỷ cũng không rõ ta gây nên tội gì, chỉ bản thân ta liên lụy mà phải cùng đi đầu thai.
Tỷ vài muốn hỏi chuyện kiếp trước, nhưng nhìn gương mặt ngây ngô của ta lại cảm hỏi cũng vô ích.
này, chúng ta may mắn gặp được gia nhân phủ Tướng đang tìm người.
Quản nhìn hai chúng ta quần áo rách rưới, mặt mày lem luốc, không phân biệt là tiểu thư, là nha hoàn.
Học theo làm của tỷ ở kiếp trước, ta nhanh nhảu lên tiếng trước:
“Huhu… Tiểu thư ơi, cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi!”
Quản lập tức đổi thái độ, cung kính mời tỷ lên xe ngựa, đưa chúng ta đi tắm rửa chỉnh trang trước khởi hành về kinh thành.
Ta thu mình lòng tỷ, mặc kệ mắt trách móc của nàng, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng cho tháng vinh hoa phú quý sắp tới.
2.
Ba vất vả đường xa, xe ngựa cuối cùng cũng lắc lư tiến tới cổng lớn phủ Tướng.
Ngoài cổng, chẳng có đứng đón tiếp, cảnh tượng bình thường như chưa từng có gì xảy ra.
Quản đưa chúng ta tới tiểu viện mà kiếp trước từng trú ngụ, sau đó rời đi. Không bao lâu, các ma ma nha hoàn tới nhận diện gương mặt.
Tỷ tỷ ngồi ngay ngắn ghế, còn ta đứng trước đám nha hoàn, ngước mắt đầy sùng bái nhìn tỷ tỷ điềm nhiên xử lý mọi việc.
Chỉ vài câu ngắn gọn, tỷ đã sắp xếp ổn thỏa vị trí cho từng người. Tất cả đều không thay đổi, duy chỉ có một điều: nàng nâng một tiểu nha hoàn lên, còn ta thì giáng thân nha hoàn xuống làm thân nha hoàn.
Ta trợn tròn mắt nhìn tỷ, trong lòng tràn đầy thắc mắc, chẳng hiểu tỷ lại không muốn gần gũi ta như trước.
Ta tủi thân, nhưng tỷ lúc này chẳng buồn lắng nghe.
Về tới căn phòng riêng dành cho nha hoàn của mình, ta ôm lấy chiếc gối, coi như gối chính là tỷ mà vò nhàu nát. Đột nhiên, một giọng lạnh lùng vang lên sau lưng:
“Đang bóp cổ ta đấy à?”
Làm ta giật bắn cả người!
Nhưng cơn tủi thân cũng chẳng vì thế mà nguôi ngoai. Ta oán trách ngay:
“Cho ta làm nha hoàn thì thôi, lại không ta làm thân nha hoàn?
Kiếp trước ta đã lại cho tỷ vị trí tốt nhất mà, giờ tỷ chê ta không xứng phải không?”
Tỷ chẳng chút nể nang, thẳng tay dùng hai ngón cái trỏ kẹp chặt miệng ta, ngăn không cho ta tiếp tục lải nhải, bắt ta ngoan ngoãn làm “linh vật may mắn” của nàng.
Tỷ :
“Làm thân nha hoàn cũng là cả một nghệ thuật, không nhanh nhạy thì sớm muộn cũng toi mạng. Cứ an phận đi.”
Ta nhìn nàng, lòng vừa uất ức vừa buồn cười. Tỷ tỷ của ta, dù gì thì , vẫn luôn nghĩ cho ta, nhưng cái nàng biểu đạt thì… chẳng nên khóc cười.
Đối với phủ nhà quyền quý, cũng chỉ nhìn lợi ích, rảnh mà bận tâm tới thứ tình cảm tỷ muội thân thiết của chúng ta.
3.
Kiếp trước ta bận rộn, kiếp này đến lượt tỷ tỷ vùi đầu công việc.
Nàng bận học cầm kỳ thi họa, lại bận rèn luyện nữ công gia chánh lễ nghi khuê môn.
Còn ta thì khác, nhàn nhã ngồi dưới gốc cây, xa nhìn tỷ tỷ đội sách đầu, vừa đi đi lại lại vừa luyện tập. Ta khẽ thở dài, tiện tay cắn một miếng bánh quế hoa.
Nha hoàn thân của tỷ cũng không hề rảnh rỗi, đứng cung kính một bên, sẵn sàng chờ lệnh của chủ nhân.
mắt ta lại rơi lên người tỷ tỷ. Không không thừa nhận, tỷ quả thật rất tài giỏi.
Nhớ lại ta còn giữ thân phận tiểu thư, thứ ấy ta học mãi cũng chẳng thấm đầu. Ngược lại, tỷ chỉ cần xem qua hai là đã hiểu tường tận. Thậm chí, nàng còn tranh thủ dạy riêng cho ta, chỉ mong ta đừng làm mất mặt trong dịp quan trọng.
Nhờ nghiêm khắc của tỷ, ta quả thật không làm cười cho thiên hạ… nhưng cũng chẳng gây ấn tượng gì đặc biệt.
Giờ đây, nhìn dáng vẻ tỷ càng càng đoan trang, yêu kiều, còn bản thân ta… bụng một tròn trịa vì ăn quá nhiều.
Đang nhấm nháp bánh, đột nhiên có tiếng vang lên phía sau:
“Cô nha đầu này, đúng là tìm chỗ thảnh thơi. Ăn uống ngon lành thế, món này thật ngon đến vậy ?”
Ta chưa kịp phản ứng, đĩa bánh đã người ta lấy đi một miếng.
Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt ta là một gương mặt quen thuộc.
Cơn giận đang định bùng phát của ta bỗng chốc tan biến. Người này chẳng phải khác, chính là Nhị công tử của phủ Tướng – Lễ.
Tên gọi là “ Lễ,” nhưng kỳ thực hắn là kẻ tiêu dao phóng túng, một công tử bột đúng nghĩa. Kiếp trước, hắn thường xuyên bày trêu chọc ta, khiến ta tức đến mức chỉ khóc.
Cảm giác ấm ức trong lòng lại trào dâng đối diện với mắt cười cợt của hắn. Lễ nhìn ta chăm chú, rồi cười nhạt:
“ vậy? Chỉ vì một miếng bánh mà muốn liều mạng với ta? trong đầu cô đã nghĩ ra trăm hại chết ta rồi?”
Ta cứng đờ người, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, trả lời một máy móc:
“Nhị công tử quá lo rồi, nô tỳ… không dám có suy nghĩ đó.”
4.
Lễ vẫn không vội mở miệng, chỉ hứng thú nhìn ta.
Hắn quan sát ta như muốn tìm ra điểm gì đó bất thường, bởi ta là một gương mặt xa lạ, vậy mà lại gọi trúng thân phận của hắn một chính xác.
mắt sắc bén của con hổ đội lốt cười này khiến ta bối rối, trong đầu rối rắm tự hỏi có phải vừa rồi mình đã lỡ lời lộ sơ hở nào không.
Nhưng với cái đầu heo của ta, nghĩ mãi cũng chẳng ra được gì.
“Nhược Yên tham kiến Nhị ca,” tỷ tỷ kịp thời xuất hiện, khéo léo đánh lạc hướng chú ý của Lễ.
Hắn đáp lại bằng một tiếng hờ hững, không mặn không nhạt. Tỷ liền quay sang nghiêm giọng mắng ta:
“Tiểu Bính, hôm qua chẳng phải đã dặn ngươi rồi ? Chưa học thuộc hết danh sách chủ nhân trong phủ thì đừng bước ra khỏi viện, tránh vô ý đắc tội người khác!”
mắt cảnh cáo của tỷ, ta vội vàng quỳ xuống nhận lỗi:
“Nô tỳ sai rồi.”
Trán chạm đất, lòng ta không khỏi ấm ức.
Đáng ghét nhất là cái tên cười như không cười kia, bất kể kiếp trước kiếp này, mỗi hắn xuất hiện đều chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.
Vậy mà tỷ lại mắng ta, tất cả đều là lỗi của hắn!
Lễ sau vài câu chuyện xã giao với tỷ, mắt nhàn nhạt, liền rời đi.
Ta vẫn quỳ mặt đất, đôi mắt long lanh nhìn tỷ, hy vọng được tha thứ. Nhưng tỷ chỉ đưa ngón tay ra, mạnh mẽ chọc lên trán ta một cái.
mắt nàng chứa đầy ý trách cứ, như muốn rằng ta đúng là kẻ chẳng làm nên trống gì, khiến ta có cảm giác chọc đến rách cả đầu.
Thế nhưng ta lại cười hì hì, lấy đĩa bánh quế hoa phía sau dâng lên trước mặt tỷ, với vẻ nịnh nọt:
“Đây là bánh quế hoa mà ma ma bên viện bên cạnh làm, cho ta mấy miếng, ngon lắm. Tiểu thư nếm thử đi.”
Tỷ cầm lấy miếng bánh, nụ cười môi đầy vẻ chế giễu, nhét cả miệng rồi nhai ngấu nghiến. Cái nàng nhai bánh hung hãn như đang muốn nhai cả ta vậy.
Không hiểu , trong khoảnh khắc ấy, ta lại thấp thoáng bóng dáng của Lễ người tỷ.
5.
Ba tháng sau ta tỷ tỷ phủ Tướng, chúng ta mới có tư chính thức ra mắt chủ nhân của phủ.
Thân phận mà chúng ta mạo danh, vốn là của một vị tiểu thư trong phủ, con gái của nguyên phối nhân – chính thê của đương kim Thừa tướng.
Thừa tướng còn trẻ thi đỗ Trạng nguyên, sau đó tiến thân, đã nạp con gái của một gia đình quyền quý làm bình thê.
Nguyên phối nhân không chịu đựng được cảnh này, nhưng cũng bất lực, u sầu buồn bã. Đến con gái bà mới tròn ba tuổi, bà đã vì bệnh mà qua đời.
đó, phủ Tướng chỉ còn lại một vị nữ chủ nhân là bình thê kia.
Vị tiểu thư này cũng chẳng ở lại phủ Tướng được bao lâu, vị nhân hiện tại lấy cớ “dưỡng bệnh,” đẩy về quê sống.
Một đi là mười một năm.
Nếu không phải năm nay quê nhà gặp hạn hán nghiêm trọng, nạn đói tràn lan, đúng dịp lão nhân phủ Tướng vì tín Phật mà động lòng thiện, có lẽ phủ Tướng cũng chẳng buồn tìm lại vị tiểu thư bỏ rơi ấy.
Tiếc rằng số mệnh của vị tiểu thư kia bạc bẽo, chưa chờ được người của phủ đến đón thì đã qua đời.
Ta ngồi bậc thềm trước gian phòng nhỏ, chống cằm, hồi tưởng về chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Lão nhân là một người rất tốt, nhưng tỷ tỷ từng dặn ta không được quá thân thiết với bà, càng không được vượt lễ nghi.
Ta nghe lời tỷ, dù lão nhân đối xử rất tử tế, ta cũng không dám quá gần gũi. Kết quả là chẳng bao lâu sau, bà đối với ta cũng chỉ còn lại hờ hững.
Ta lại nghĩ đến phải ngồi cùng bàn với nhóm chủ nhân trong phủ, cảm giác đè nén lúng túng đến mức toàn thân ta đều không thoải mái.
Vẫn làm nha hoàn là tốt nhất! đấu đá ngấm ngầm đó lại cho họ, còn ta hưởng cuộc sống đơn giản an nhàn.
Huống hồ, ta chỉ là một nha hoàn thân, buổi tiệc lớn chẳng bao giờ có cơ hội bước chân .
Ta lấy trong túi vải bên hông ra một nắm hạt thông, vừa nhấm nháp vừa lòng thư thái vô cùng.
Có lẽ ta ăn quá ngon lành, chẳng mấy chốc đã thu hút được mấy tiểu nha hoàn lại bắt chuyện.
Ta hào phóng chia cho mỗi người một nắm, vừa ăn vừa làm quen, lại nghe được không ít chuyện thú vị các viện khác.