Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Nụ cười trên môi tôi dần tắt đi.
Nhìn ánh mắt mông lung của anh, như chẳng hề thấy biểu cảm của tôi.
Anh buông lời hờ hững:”Sơ Tiếu Tiếu, chúng ta đều là người . Ngủ với nhau mấy em lại định bám lấy anh cưới sao?”
Tôi không dám tiếp tục nhìn anh nữa. Tôi sợ, chỉ cần nhìn thêm một giây, mắt sẽ không kìm được rơi xuống.
Tôi ép mắt nuốt ngược trở , vội vã mặc quần áo lao ra khỏi khách sạn như chạy trốn.
Trên đường , những lời của Cố Đình lặp đi lặp lại đầu tôi.
“Người , ngủ mấy … bám lấy…”
Toàn là những chữ tôi quen thuộc, vậy ghép lại tôi lại không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của chúng.
Mẹ tôi và mẹ Cố Đình là thân. Trùng hợp hơn, bố tôi và bố anh lại công ty, giờ hai ông đều nghỉ hưu, cũng mua chung một khu.
Hồi nhỏ, tôi cực kỳ ghét Cố Đình, vì anh suốt ngày nạt tôi.
Nhưng mỗi nạt xong, anh lại chạy nịnh nọt, tôi vui.
Có bị mẹ gặp, anh bị bố đánh một trận ra trò.
Từ đó sau, anh không nạt tôi nữa.
Chúng tôi dần, trường ai cũng bảo chúng tôi là thanh mai trúc mã, nhất định kết hôn, nếu không thì phụ một tuổi thơ lên.
Vừa cấp ba, Cố Đình đã cao ráo, đẹp trai, lại dịu dàng – kiểu người gái nào cũng thích.
Tôi nhớ lớp 11, anh bất ngờ tỏ với tôi.
Lúc đó đầu tôi chỉ có hành, chẳng nghĩ khác.
Tôi từ chối ngay lập tức, không đắn đo lấy một giây.
Tôi nghĩ anh sẽ giận, sẽ không thèm nói chuyện với tôi nữa, thậm chí chuẩn bị tâm lý để tránh anh.
Nhưng anh lại cười tươi, xoa đầu tôi:”Hahaha, biết ngay là em không tin . Bọn nó anh chơi thật trò chơi thật lòng hay mạo hiểm.”
Sau đó tôi mới biết, hóa ra là do thua game với nên mới tỏ với tôi.
Chúng tôi thi đỗ một trường đại .
nhất, tôi và anh vẫn duy trì kiểu bè thân thiết như cũ.
Hè đó, anh có việc nên đi vắng hai tháng.
khi anh trở lại, tôi mới phát hiện mình đã có cảm với anh.
Tôi thử ám chỉ vài nhưng anh chẳng hiểu, vẫn coi tôi là anh em, tôi không dám thổ lộ.
Chúng tôi duy trì kiểu quan hệ “anh em tốt” suốt thời gian đại và đi .
Mãi một trước, anh lại tỏ nữa.
này tôi không do dự đồng ý luôn.
Vậy suốt mấy ngày sau đó, anh chẳng hề liên lạc .
Cố Đình dùng hành động để nói với tôi: Anh sợ tôi .
Tết nào công ty cũng bận rộn, tôi chẳng muốn , vì là đối với anh.
Cho khi nhận được cuộc điện thoại đó, như gáo lạnh tạt thẳng tôi, khiến tôi tỉnh mộng hoàn toàn.
“Sơ Tiếu Tiếu, chúng ta là anh em tốt, chuyện ngủ với nhau đừng nói với bố mẹ anh, coi như anh nợ em một ân .”
Chờ bao nhiêu ngày, cuối lời anh muốn nói chỉ có thế?
Khóe môi tôi nhếch lên đầy mỉa mai, chẳng thể nào giấu nổi.
Ngay ông trời cũng đổ tuyết , như đang cười nhạo tôi tự mình đa …
“Mai là ba mươi Tết , bố anh sắp xếp cho anh đi xem mắt, em nhớ từ chối giúp anh nha, đời hạnh phúc của anh trông cậy em đấy.”
Anh ta nói thêm:”Em giường là được , vợ thì hơi… ờ… phiền…”
Chỉ một từ “ờ”, tôi đã nghe ra sự ghét bỏ đó.
Cưới tôi, với anh, là chuyện đáng xấu hổ vậy sao?
Trước cổng công ty đông người, tôi dùng tay bấm chặt lòng bàn tay, cố dằn mắt không cho trào ra.
“Biết .”
Gió lạnh thổi tới, khiến tôi run lên từng đợt.
Một .
Chúng tôi đi du lịch, xem phim, thuê phòng khách sạn, hôn nhau ở những nơi lãng mạn, nắm tay nhau trước bè. Tôi ốm, dù anh đi công tác cũng sẽ lập tức quay , ôm tôi lòng với ánh mắt đầy xót xa.
Tôi vẫn tưởng, đó là yêu.
Vậy mới nãy anh nói, tôi chẳng qua chỉ là giường của anh!
2.
“Tiếu Tiếu, đêm ba mươi tăng ca à?”
Vừa bước qua cửa, tôi đã nghe thấy giọng của mẹ Cố Đình.
Ngẩng đầu nhìn lên, bố mẹ tôi và họ Cố đều đang ngồi trên sofa.
Thấy tôi , Cố Đình trông như quên sạch những vừa nói với tôi trước đó.
“Tiếu Tiếu à, cũng 27 , chưa từng yêu đương . là đứa bọn ta nhìn lên từ nhỏ, hay là… thử quen với Tiểu Đình dì xem sao?”
Dì kéo tay tôi phía sofa.
Tôi biết dì thực sự quý tôi.
“Mẹ, mẹ nói linh tinh vậy? với Su Tiếu Tiếu chỉ là anh em thân thiết thôi.”
Câu nói của Cố Đình như mũi dao đâm thẳng tim tôi, đau buốt.
Tôi nhìn anh ta, cảm xúc dồn nén suốt bao ngày vỡ oà, viền mắt đỏ hoe, mắt chỉ trực trào ra.
Anh ta ra sức ra hiệu bảo tôi đừng nói .
Tôi hít sâu một hơi, cố ép mắt trở lại.
“Dì ạ, Cố Đình nói đúng . Với lại… anh cũng không gu của cháu.”
mọi người trên sofa đồng loạt biến sắc.
Đặc biệt là bố tôi, ánh mắt ông nhìn tôi như muốn vung tay tát tôi một cái. Có lẽ ông thấy tôi mất hai .
Mẹ tôi kéo ông lại, ánh mắt xin lỗi nhìn sang bố mẹ Cố Đình: “Chị à… là Tiếu không có phúc phần đó.”
bữa ăn, không ai nhắc chuyện xem mắt nữa.
Như mọi , đêm Giao thừa hai gia đình chúng tôi ăn tối chung, ăn xong bố mẹ lại tụ tập đánh mạt chược.
Tôi xem vài tiết mục hài xong thì lặng lẽ phòng.
“Sơ Tiếu Tiếu, chẳng em thích anh sao? Sao tự nhiên lại nói anh không gu?”
Tôi không biết Cố Đình đi theo tôi. Anh ta đẩy tôi áp tường, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm.
Nhìn anh ta lúc , có một khoảnh khắc tôi tưởng anh ta cũng có cảm với tôi.
Tôi đẩy mạnh anh ra, quay lưng lại để giấu đi mắt sắp rơi.
“Cố Đình, em chỉ coi anh là anh em.”