Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi và Hách Ngâm quả là nghiệt duyên sâu đậm.
Tối nay, sau bữa cơm tôi và mẹ công viên gần nhà dạo bộ tiêu thực.
Không ngờ có một bà tiến đến nắm chặt tôi:
“A Nhã, A Nhã, sao lại ở đây?”
Tôi kỹ.
Bà trông quen quen.
À, nhớ rồi.
Chẳng là bà Hách Ngâm sao?
“Bà ơi, sao bà lại ở đây vậy ạ?”
Tôi quanh:
“Hách Ngâm không đi bà sao?”
bà không trả lời, không ngừng lặp lại: “A Nhã, A Nhã.”
Mẹ tôi hỏi: “Bà là ai thế? quen à?”
“Là bà sếp lớn bọn .”
Tôi đỡ bà ngồi xuống ghế gần :
“Mẹ, mẹ trông bà giúp một , gọi điện cho sếp.”
Tôi tìm số Hách Ngâm trong nhóm công ty, bấm gọi.
Anh ấy bắt máy rất nhanh, giọng có gấp gáp:
“Alo, ai vậy?”
“Tổng giám đốc Hách, em là Tống Tụng. Hiện tại bà anh đang ở em.”
Tôi đơn giản báo tình hình:
“Ngay gần cổng công viên.”
“Được. Phiền cô đợi một lát, tôi tới ngay!”
Hách Ngâm cúp máy.
Không lâu sau, anh ấy đã xuất hiện mặt chúng tôi, chống đầu gối thở dốc.
“Bà ơi!”
Hách Ngâm thật sự rất giận:
“Cháu mới lướt WeChat một mà bà lại lén chạy đi! Bà còn như vậy nữa lần sau cháu sẽ không dắt bà đi dạo đâu!”
bà ngây ngô anh ấy cười:
“A Thành, cũng tới à? Đón bà và A Nhã về nhà sao?”
Vừa nghe cái , lửa giận Hách Ngâm lập tức tắt ngấm, thở dài:
“Về nhà thôi.”
Bà nắm chặt tôi:
“A Nhã, về nào A Nhã.”
“Bà ơi đừng nghịch nữa.”
Hách Ngâm kéo bà :
“Cô ấy không A Nhã.”
Bà dường như táo lại một , vẫn lẩm bẩm gọi “A Nhã”.
“Cảm ơn mọi .”
Hách Ngâm cúi cảm ơn:
“Đã phiền rồi.”
Mẹ tôi do dự hỏi:
“Mẹ cậu ấy… có tinh thần không được ổn định?”
“Vâng.”
Tôi bóng lưng hai bà cháu họ rời đi.
Hách Ngâm… hình như có rất buồn.
8
Dạo tôi cứ cảm thấy Hách Ngâm như có muốn nói với tôi.
mỗi lần thấy tôi, anh ấy lại mấp máy môi, rồi không nói mà bỏ đi.
Đúng là khó hiểu như “sư trụ trì mò đầu hói”.
Cốc cốc.
Cuối Hách Ngâm cũng chủ động tìm tôi.
Anh ấy gõ nhẹ lên bàn tôi:
“Qua văn phòng tôi một chuyến.”
Tôi đi anh ấy vào văn phòng.
Anh bảo:
“ cửa lại.”
Tôi cửa, trong đầu lướt qua vô số khả năng.
Dạo tôi cũng đâu sai nhỉ?
Chẳng lẽ tôi lỡ tiết lộ bí mật anh ta à?
“Cô…”
Hách Ngâm vừa mở lời, tôi đã buột miệng:
“Sếp ơi em không tiết lộ bí mật anh đâu ạ!”
Hách Ngâm cạn lời:
“Tôi không nói . Ngồi đi.”
Tôi rụt rè ngồi xuống:
“Có việc anh cứ dặn.”
Hách Ngâm ho nhẹ một tiếng:
“Cô có thể… giả gái tôi không?”
Tôi chớp mắt:
“Hả?”
“Là vì bà tôi.”
Hách Ngâm đứng cửa sổ sát đất, trầm ngâm một :
“Cô có biết vì sao bà tôi lại thành như vậy không? Là vì mẹ tôi.
“Ngày giấy khai sinh cho tôi, họ gặp tai nạn xe, cấp cứu không qua khỏi. Từ bà tôi phát điên.
“ mê, khi thì như bình thường, khi không lại nhận nhầm tôi là tôi. kia còn lén trốn khỏi nhà tìm mẹ tôi, gặp ai cũng gọi mẹ tôi.
“Soái Soái là cái nhỏ mẹ đặt cho tôi. Sau khi họ mất, còn mình bà là thân, tinh thần bà không ổn, thế là cái cũng bị ghi lên giấy tờ.
“Sáu tuổi, một ngày bà đột nhiên táo, dẫn tôi đi đổi . Hách Ngâm — Ngâm, cũng là một tiếng thở dài.”
Tôi mím môi.
Không ngờ cái ấy lại mang câu đau lòng như vậy.
“Vì thế tôi muốn nhờ cô giả gái tôi.”
Hách Ngâm bước tới mặt tôi:
“Thực là kịch mặt bà, để bà vui. Có vai gái tôi, có có thể vai mẹ tôi. kia tôi cũng từng nhờ , họ hoặc là sợ tình trạng bà tôi không dám tiếp, hoặc là có ý định phát triển quan hệ với tôi ngoài kịch.”
Tôi hơi cảm động, trong lòng vẫn có băn khoăn:
“Vì sao lại chọn tôi?”
“Chúng ta rất có duyên mà?”
Hách Ngâm cười:
“Mấy lần bà tôi đều được cô giúp đỡ. Tôi nghĩ là một kiểu duyên phận đặc biệt. Hơn nữa tôi thấy cô là có chừng mực, hiểu trái, hai kiểu tình huống tôi nghĩ sẽ không xảy ở cô.”
Anh ấy suy nghĩ một :
“Cô cũng đừng áp lực, tôi biết hơi đường đột. Cô từ chối cũng không sao. nếu cô đồng ý, tôi sẽ trả thù lao cho cô, được chứ?”
Tôi suy nghĩ một , cuối gật đầu, vỗ ngực:
“Không thành vấn đề! việc thiện mà!”
Hách Ngâm đưa :
“Hợp tác vui vẻ, gái.”
Tôi bắt anh ấy:
“Hợp tác vui vẻ, trai.”