Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi mới nhớ ra, sáng nay còn phải đi gặp khách cùng chị ấy.
“ gì thì cũng phải giải quyết nhanh đi, ầm ĩ ở công ty này, ảnh hưởng không tốt!” Chị Amy nói xong, đi giày cao gót cộp cộp vào công ty.
chị Amy là sếp của tôi, lúc này tôi chắc chắn có áp lực, sẽ không còn tâm trạng đôi co với nó nữa.
là nó nằm luôn xuống đất đòi tiền tôi.
Tôi đúng là người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói ra lời được.
bằng một tệ đã nhìn rõ nhân phẩm, chẳng phải vụ làm ăn này quá hời sao?
Tự an ủi mình một hồi, tôi thò tay vào túi, cuối cùng cũng mò được một xu ở dưới đáy.
Lấy ra xem thì vừa đúng một .
Tôi ngồi xuống, đặt tiền vào tay nó.
“Cầm lấy đi.”
Nhưng nó lại mình bắt được thóp tôi, cho rằng tôi sĩ diện chắc chắn sẽ ý mọi .
Sau khi đút tiền vào túi quần của mình, nó cười tham lam: “Không đủ, bố mẹ tôi mỗi ngày cho chị nhiều mì hơn, nhiều chân giò hơn, chị có phải nên trả thêm tiền không? lấy thêm của chị một là ít lắm, tôi ít nhất phải lấy thêm mười !”
“Hơn nữa, lần chị cũng lấy rất nhiều rau mùi, sau khi chị đi, mẹ tôi phàn nàn rau mùi đắt, chị còn cố tình lấy nhiều loại đắt, chị gái, chị tưởng chị giống như bố thí ăn mày, ném cho chúng tôi trăm tệ là có thể vô tư chiếm hời nhà tôi sao?”
Tôi cảm không thể tin nổi.
Hóa ra lòng tốt của tôi, trong mắt họ lại tệ hại đến vậy.
Tôi thích ăn rau mùi nhưng nhiều nhất cũng lấy thêm ba thìa.
người thêm thìa, thêm bảy thìa nhiều vô kể nhưng tôi từng tình cho họ trăm , cho nên tất cả hành động như một người khách bình của tôi, trong mắt họ, trở thành hành vi chiếm hời.
lời này đứa trẻ con nghĩ ra được, chắc chắn là người nhà ngày cũng nói, nó mới ghi nhớ trong lòng.
Không dám tưởng tượng, mỗi lần tôi thêm giấm thêm rau mùi, họ nhìn sẽ khinh đến mức .
Sau khi tôi đi, họ lại dùng lời lẽ độc địa miêu tả tôi.
Dẫn đến dù tôi coi như em gái, hết lòng yêu nhưng trong thâm tâm nó vẫn hận tôi vô cùng.
Tôi nhìn nó mặc chiếc váy hồng phấn tôi tặng, tóc kẹp kẹp hình bướm tôi cho, cười lạnh một tiếng.
Cười chính mình.
Cười bản thân thật nực cười, cười bẩn quá dại khờ.
Tôi lấy ví ra, mắt sáng , nhìn chằm chằm vào bên trong.
Tôi lấy một tờ tiền đỏ đưa cho nó.
Nó chép miệng, lắc .
“Bao nhiêu là đủ?” Lúc này tôi nhìn nó, trong lòng không còn yêu nữa, còn ghê tởm sâu sắc.
“Ít nhất cũng phải hai tờ… À không, phải ba tờ!” giơ hai ngón tay, rất nhanh lại giơ thêm một ngón.
Tôi mặt không biểu cảm, lấy ba tờ tiền đỏ đưa cho nó.
Sau đó đứng dậy bỏ đi.
Bước vào công ty, tôi lấy điện thoại ra gõ chữ loạch xoạch.
“ , bán mì chân giò của nhà họ Hồ ở phố xx, tháng sau tăng tiền thuê nhà, sau này cũng không cần quan tâm đến kinh doanh của họ nữa.”
4
“Vâng, cô chủ, tôi đã sớm không muốn ăn mì giò heo nhà họ nữa , hương vị bình , lại ngày càng ít!”
Một chi nhánh của công ty nhà tôi ở rất gần đây, vừa làm quản lý chi nhánh, vừa trông coi này.
Lần đó nghe chủ quán nói tiền thuê nhà ngày càng tăng, không trả nổi.
Lúc đó tôi , ra khỏi , tiên là gọi điện cho .
sau đó tiền thuê nhà của chủ quán không không tăng, còn giảm trăm tệ so với các cùng khu vực.
quan tâm đến kinh doanh của họ, tôi còn nhờ giúp tuyên truyền, nhân viên trong công ty cũng đến ăn mì ở đó nhiều hơn.
cũng rất nể mặt tôi.
tôi không muốn chủ quán tôi đã âm thầm làm nhiều như vậy, sợ chủ quán áp lực tâm lý, sau này khó xử khi gặp nhau.
Nhưng lăn lộn trên trường nhiều , không muốn tôi làm tốt không lại tiếng thơm.
Mỗi lần dẫn nhân viên dưới quyền đi ăn mì, nói là tôi giới thiệu họ đến.
Tiền lẻ ném vào bát còn nghe tiếng kêu.
Nhưng tấm lòng của tôi trong mắt chủ quán chẳng là gì cả.
Ngược lại còn trở thành kẻ đạo đức giả tự cho là đúng.
Tôi cười khổ một tiếng, ngồi phịch xuống chỗ làm của mình.
Đặt bát mì trên tay xuống bàn, vừa nãy mất thời gian, mì đã nguội ngắt.
Hơi nước ngưng tụ trên túi ni lông, đọng thành từng giọt nước, xuống bàn, tạo thành một vũng nước .
Châu Châu chơi thân với tôi ngồi trên ghế, trượt đến bên cạnh tôi, tưởng tôi lười nhác, giúp tôi mở bát mì giò heo.
“Á, sao mì và chân giò của cậu ít này? Tớ vừa đặt đồ mang về, nhiều hơn cậu nhiều!”
Châu Châu vừa nói vừa lấy bát của mình ra.
Hai bát mì giò heo tạo thành sự đối lập rõ ràng, chênh lệch không một chút.
Đây chính là cái gọi là mỗi ngày cho tôi thêm mì thêm chân giò?
Nghĩ đến mỗi ngày mình ăn toàn là thứ này, không chủ quán đã kiếm được bao nhiêu tiền.
“Ừ, sau này không ăn nữa.”
Tôi có vẻ chán nản.
Chu Lâm vừa nãy bỏ đi như chó cụp đuôi, lúc này tôi im lặng, tưởng vừa tôi dọa cô ta, căn bản không có bằng chứng xác thực, lại nhảy dựng .
“Này, cô ta có muốn ăn cũng nuốt không trôi đâu, người ta làm ăn kiếm tiền khó khăn như vậy, Lý Thanh Viễn cô còn lén lút quỵt một , thật là không xấu hổ! Bây giờ bị người ta bắt quả tang, còn bị đòi tận , con bé con khóc lóc thảm thiết, đáng chết đi được, Lý Thanh Viễn vẫn còn không muốn đưa tiền!”
Chu Lâm kể rất sinh động, khiến mọi người trong văn phòng ý đến cô ta, tiếng bàn tán cũng theo đó vang .
“Hóa ra ồn ào dưới lầu vừa nãy là này.”
“Lý Thanh Viễn ngày trông có vẻ hào phóng, hóa ra sau lưng lại là người như vậy.”
Chu Lâm đắc ý, vui mừng mình đã gỡ gạc được một ván.
Tôi nhướng mày, liếc cô ta một cái, vừa nãy quá bực mình, suýt nữa thì quên mất cô ta.
Thật sự là bình tôi hiền lành quá, cho nên cô ta mới được nước lấn tới.
Tôi cúi nghịch điện thoại một lúc.
Chu Lâm còn tưởng tôi bị cô ta nói trúng, lúc này xấu hổ không ngẩng được, càng thêm ngang ngược.
“Tôi nói này, không có tiền thì đừng ăn, ngày cũng chiếm hời của người khác, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt, báo ứng đến đấy.”
Tôi ngẩng , nhìn thẳng vào cô ta: “Có phải chiếm được hời thì sẽ không phải chịu thiệt không? Chu Lâm, bằng chứng cô lập hóa đơn khống, vừa nãy tôi đã gửi hết cho chị Amy , công tư phân minh, tùy cô tự giải quyết, mấy nay, cô đã nuốt không ít tiền của công ty đấy.”
Tôi ừa dứt lời, cả văn phòng lập tức im lặng.
Tất cả mọi người nhìn Chu Lâm.
Ngay cả Chu Lâm cũng không ngờ, tôi lại thực sự có bằng chứng.
Chu Lâm đứng phắt dậy, muốn tranh cãi với tôi.
Chị Amy đã tức giận bước ra, quát Chu Lâm vào văn phòng.
Chu Lâm run rẩy, lúc đi ngang qua tôi, cô ta nghiến răng nghiến lợi, giọng hỏi: “Sao cô ?”
Tôi nhún vai: “Khách sạn cô ở, là nhà tôi mở.”
Giọng không lớn không nhưng đủ khiến cả văn phòng xôn xao.
Lúc này mặt Kỳ Kỳ đã đỏ tía cả .
Ban tôi muốn sống chung với mọi người như một người bình nhưng tôi thực sự quá khác biệt.
“Cô hãm hại tôi!” Chu Lâm tức giận nói.
Hãm hại cô?
Sao có thể trách tôi được.
Lúc tôi mới vào công ty, Chu Lâm là người có ác cảm với tôi nhất, tôi muốn hóa giải mâu thuẫn, giới thiệu khách sạn nhà tôi mở cho cô ta.
Ban định đợi cô ta đi công tác ở đó, nhân viên khách sạn chuẩn bị ít món quà cho cô ta, không ngờ cô ta lại làm ra như vậy.
Chị Amy nể tình Chu Lâm đã ở công ty nhiều , không công khai nhưng số tiền bồi đối với Chu Lâm nói cũng không phải là một khoản .
Chiều hôm đó, khi cô ta ôm đồ rời khỏi công ty, ngay cả Kỳ Kỳ thân thiết nhất với cô ta cũng không dám tiễn.
Ngược lại còn kể xấu Chu Lâm với người xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn tôi với ánh mắt muốn làm lành.
Tôi cong môi, đáp lại bằng nụ cười giễu.
5
Xử lý xong công ty, cũng nên đến nhà chủ quán giải quyết.
Quán của anh ta nằm trên đường tôi về nhà.
Tối hôm đó, lúc đi ngang qua, tôi đứng thẳng trước quán.
Mặt anh chủ thoáng hiện vẻ chột dạ, xem ra anh ta mình làm không đứng đắn.
“Ui, Thanh Viễn vẫn như sáng nay à, một tô mì giò heo đúng chứ?”
“Anh chủ, mì giò heo ở đây bao nhiêu tiền một tô?” Tôi thẳng thắn, không định nói giảm nói tránh.
Dù sao cũng là họ làm sai trước.