Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Thế cục trong triều thay đổi trong nháy mắt.

Đại tướng quân vốn bị người chèn ép đột nhiên biến thành nhân vật chủ chốt nóng bỏng tay.

Ta bưng điểm tâm đi vào, thờ ơ nhìn Quận chúa đang nổi điên trong khuê phòng. Mắt nàng ta đỏ hoe, đập hết những thứ có thể đập.

Mục tiêu cuối cùng dừng trên tay ta, hất tung cả một mâm phỉ thúy bánh hoa quế vào mặt ta.

Ta cúi đầu, giả vờ sợ hãi, quỳ sụp xuống.

“Quận chúa bớt giận!”

“Ta cũng muốn bớt giận lắm nhưng con tiện nhân Chử Ưu Ưu kia đã ngồi lên đầu ta rồi đây này! Hôm nay ta đến hội thi đá cầu của Bát hoàng tử, bị rất nhiều người xem thường, tất cả đều là do con tiện nhân đó xúi giục, ta mới mất hết mặt mũi như vậy!”

Quận chúa nói chuyện một hồi lại đột nhiên im lặng.

Nàng ta nâng nâng cằm ta lên, trong mắt hiện ra thần sắc không rõ ràng.

“Từ nhỏ đến lớn, ngươi giúp ta học cũng vất vả rồi. Giờ ta sắp định hôn sự rồi, hay là để ta làm chủ cho ngươi cùng thị vệ bên người Bát hoàng tử.”

Quả nhiên, giống hệt đời trước, Quận chúa lại đưa ra một chủ ý chẳng ra sao.

Nàng ta biết ta ái mộ Bát hoàng tử, đầu tiên nàng ta thường xuyên châm chọc mỉa mai.

Sau đó thấy tư dung ta xinh đẹp, nghĩ sau này có thể gây rắc rối nên đã ban ta cho thị vệ bên người Bát hoàng tử, để ta ch*t tâm. Sau đó đã nhận biết bao khổ sở buồn bực mà ch*t.

Thu hồi suy nghĩ, ta đứng dậy, mỉm cười với Quận chúa: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

Quận chúa là nữ tử xuyên không, còn ta là nữ tử trùng sinh.

Kết cục của chuyện xưa sẽ thay đổi thế nào, chúng ta cùng so kè một trận xem sao.

Hôn sự diễn ra nhanh gọn như kiếp trước, nửa đêm ta được đưa ra khỏi phủ Quốc công.

Kiệu hoa đi một vòng quanh phố rồi mới lộc cộc đi đến phủ của Bát hoàng tử.

Ta ngồi trong kiệu, nghe thấy bên ngoài có tiếng người ồn ào, lại còn cả tiếng vó ngựa.

Rốt cuộc ta cũng an lòng chợp mắt.

Là Chử Ưu Ưu, nàng ấy không quên hẹn ước của chúng ta.

Cướp kiệu hoa trên đường cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nhóm người đó đưa ta ra ngoài thành, bảo ta thay váy áo bình thường, ngồi đợi một đêm rồi lại đưa ta vào thành.

Kinh thành cũng không vì thiếu đi một tân nương nha hoàn mà thay đổi, vẫn phồn hoa như cũ.

Còn đối với Quận chúa Minh Thành thì sự biến mất của ta cũng giống cái ch*t của Hỉ Thước tỷ tỷ, chỉ là chút tô điểm cho cuộc sống tẻ nhạt, có cũng như không.

Sau khi ta được an bài xong xuôi ở phủ Tướng quân, Chử Ưu Ưu đến tìm ta.

“Cuối cùng cô nương cũng tới, xuân yến hôm đó, nếu không phải cô nương mật báo cho ta, ta đã không tránh được chiêu của Minh Thành.”

“Cũng may cô nương dặn ta treo thi thể ngoài cổng phủ, giúp phụ thân ta tránh khỏi vị trí đầu sóng ngọn gió. Bây giờ tốt rồi, biên quan xảy ra chiến loạn, Hoàng Thượng cử phụ thân ta đi đánh giặc, chúng ta tạm thời an toàn.”

Chử Ưu Ưu ríu ra ríu rít một hồi, mặt mũi rạng rỡ.

Ta ngồi một bên, rót cho nàng ấy một ly trà: “Chử tiểu thư, không biết nha hoàn lúc đó ngăn tiểu thư lại, tiểu thư xử trí thế nào rồi?”

“Đương nhiên là cho chút bạc rồi dặn nàng ta vĩnh viễn không được quay về đây. Nàng ta cũng ngốc thật đấy, không biết bị Minh Thành huyễn hoặc thế nào là lại dám đơn thương độc mã tới hành thích ta!”

Ta cúi đầu cười khổ.

Xem ra, ta thật sự không còn được gặp lại Hỉ Thước tỷ tỷ nữa rồi.

4.

Điều Chử tướng quân mong muốn là thoát khỏi kinh thành, ra biên quan thủ thành, cả nhà cùng sống yên ổn.

Nhưng nếu để Chử Ưu Ưu gả cho Bát hoàng tử thì sẽ không tránh khỏi việc bị cuốn vào cuộc chiến đoạt vị.

Kiếp trước tuy Chử Ưu Ưu không gả cho Bát hoàng tử nhưng vẫn bị cuốn vào phân tranh, thậm chí còn trở thành đá kê chân cho người ta.

Ta đếm từng ngày, thường xuyên bày mưu tính kế cho Chử Ưu Ưu, đã mấy lần giúp Chử tướng quân tránh được âm mưu trong tối ngoài sáng.

Tướng quân phủ chưa bao giờ thiếu phụ tá, một nữ tử như ta tiến vào địa bàn của nam nhân, đương nhiên sẽ bị làm khó dễ một phen.

Thời thế này, dù nữ tử làm gì cũng sẽ gian nan hơn nam nhân.

“Không lâu nữa Tướng quân sẽ phải lên đường ra biên cảnh nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại nói lời lập lờ, thuộc hạ nghĩ là quân lương có vấn đề rồi.”

“Khó đấy, lương thảo đi trước, nếu lúc chúng ta xuất phát, phía sau không đủ tiếp viện vậy sẽ rơi vào thế hai mặt giáp địch!”

Trong phòng, một đống nam nhân vây quanh một tấm bản đồ bàn luận, vì khó khăn trước mắt mà vò đầu bứt tai.

Còn ta chỉ nắm tay áo, ẩn mình trong bóng tối, hạ thấp cảm giác tồn tại.

Mọi người tranh luận rôm rả, ta chỉ ngồi phát ngốc.

Dù sao làm phụ tá cũng không nằm trong kế hoạch của ta.

Trong khoảng thời gian này, ta chỉ cần giữ được mạng nhỏ của mình thôi. Chỉ có như vậy, khi cuộc chiến đoạt vị diễn ra, ta mới có thể đường đường chính chính có được tự do, không cần trốn đông trốn tây nữa.

“Nghe nói tiểu thư Nhiếp Doanh Tụ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, từng học với Trương đại học sĩ của Nội Các, sao giờ đến lúc cần cho ý kiến lại ngồi im không nói một lời vậy?”

Có một thư sinh khá trẻ đi đến gần ta, lượn quanh ta một vòng rồi “Phạch” một tiếng mở quạt ra.

“Chẳng lẽ là vô năng không biết gì, tin đồn về Chử tiểu thư chỉ là vô căn cứ?”

Ta nhìn mặt, khẽ cười: “Đại ca, thời tiết đang giao mùa, huynh không lạnh sao?”

Khi mọi người còn há hốc mồm, ta bước lên nói rành mạch phương pháp chuẩn bị quân lương của mình.

Cuối cùng khoanh tay lại: “Nhưng mà tốt nhất là vẫn chờ Hoàng Thượng nhả ra, mấy cái này đều là hạ sách.”

“Vậy phải làm sao Hoàng Thượng mới chịu nhả ra?”

“Cứ từ từ đi, biết đâu ngày mai nhả?”

Mọi người nhìn ta, đều hơi mỉm cười, nhưng đằng sau nụ cười đó có bao nhiêu phần chân thật thì ta không biết.

Ta chỉ nhìn thấy, trong tất cả mọi người, sắc mặt thư sinh kia đột niên trở nên rất khó chịu.

Ta biết thân phận thật của hắn, hắn là Cửu hoàng tử lưu lạc trong dân gian của Hoàng Thượng, mấy năm nay vì tránh né thế lực của Bát hoàng tử nên mới lánh tạm trong phủ Tướng quân.

Hoàng Thượng cũng biết chuyện này, bọn họ còn bí mật liên hệ, muốn âm thầm lật phủ Tướng quân.

Ta rời đi, cửa phòng vừa đóng lại mở, là Cửu hoàng tử theo ta ra ngoài.

Lông mày hắn nhíu chặt lại: “Sao ngươi biết ngày mai Hoàng Thượng sẽ nhả quân lương ra?”

Ta quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoàng Thượng là minh quân nhân nghĩa, biên quan báo nguy, đương nhiên ngài sẽ không bỏ rơi con dân bá tánh của mình, ngài cũng hiểu quân lương trước sau gì cũng phải nhả ra, đương nhiên sẽ không để quá trễ.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.”

Thật ra cũng không phải như vậy, những chuyện này đều là ta lén tìm hiểu được khi ở gần Bát hoàng tử.

Lúc ấy ta đã gả cho thị vệ bên người Bát hoàng tử, dù không muốn cũng chỉ có thể nhịn.

Nhưng dù cố gắng thế nào ta cũng không thể thoát khỏi bàn tay Quận chúa Minh Thành.

Nàng ta từng nói với ta “con người ai cũng bình đẳng như nhau”, nhưng đời trước lại dùng “thân phận khác biệt” để phán tử hình ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương