Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mắt chị chồng sáng rực, lập tức lấy giấy bút từ túi xách ra:
“Ôi… ngại quá. Mình là người nhà, sao lại không tin nhau chứ? Giấy này… ghi sao thì hợp lý nhỉ?”
Trưởng thôn gõ tẩu thuốc, giọng đầy ẩn ý:
“Chuyện giải tỏa này chưa chắc, nhưng giấy trắng mực đen là an toàn nhất. Hai người mỗi người bỏ 200 triệu, vợ chồng trẻ viết hai tờ giấy nợ 200 triệu là yên tâm.”
Tôi lập tức chấm dấu vân tay, giấy vang lên tiếng sột soạt giòn tan.
Các chú bác trong nhà liếc nhau, nói nhỏ:
“Tốt nhất cả hai vợ chồng ký tên.”
Chị chồng không nói không rằng, nắm tay Dương Vĩ dí mạnh lên hai tờ giấy nợ —
Năm suất đất, hai tờ giấy nợ. Màn kịch này cuối cùng cũng đến hồi cao trào.
Sau khi mọi việc xong xuôi, họ chuẩn bị về lại thành phố.
Tôi còn phải xử lý việc nhập hộ khẩu cho bé Uyên Uyên, nên ở lại vài ngày nữa.
Dương Vĩ làm bộ tình cảm nắm tay tôi:
“Mau quay về nhé, ngày nào anh cũng nhớ em.”
Nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn khiến tôi buồn nôn, nhưng tôi vẫn nở nụ cười dịu dàng:
“Em làm xong giấy tờ của Uyên Uyên sẽ về.”
Nhìn chiếc xe khuất dần nơi đầu làng, tôi quay người, đẩy cánh cửa gỗ đã phủ bụi của tiệm bán đồ tang.
Mùi đàn hương và tro vàng xộc thẳng vào mũi — đây mới là con đường trở về của tôi.
Từ giờ phút này, tôi tiếp quản công việc của cha mẹ.
Còn bên kia, suốt 32 ngày liền, tôi ngồi nhìn camera, theo dõi cảnh hai gã đàn ông đó hoan lạc trong “ngôi nhà” kia.
Cho đến rạng sáng ngày thứ 33, điện thoại của Dương Vĩ cuối cùng vang lên, thở hổn hển:
“Cô mẹ nó định bao giờ mới về—”
“Từ từ đã,” – tôi cắt lời hắn, giọng lạnh như băng –
“Tôi có một món quà lớn cho anh.”
Tôi gửi đi đoạn video được cắt ghép tỉ mỉ từ camera.
Trong đó, Tiểu Lý đang mặc áo ngủ lụa của tôi, quyến rũ ôm ấp Dương Vĩ bên cạnh ghế sofa.
Tôi nhìn vào giấy khai sinh của bé Uyên Uyên, cầm bút đỏ, vạch một đường ngang vào mục “cha”.
Đứa trẻ chưa từng có cái tên từ người gọi là cha đó — từ nay sẽ mang họ tôi: Trần Lý.
Còn tôi — đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc huyết chiến đẫm máu.
Những tờ giấy nợ, video, hợp đồng đất đai…
Đang yên lặng nằm trong két sắt — chờ ngày tôi nộp đơn ly hôn, hóa thành những lưỡi dao sắc bén nhất.
14
Cuối cùng, Dương Vĩ và cả gia đình hắn cũng đưa tôi ra tòa với cáo buộc… lừa đảo.
May mắn thay, em dâu tôi là luật sư.
Hai chị em mang giày cao gót bước vào phòng xử với thần thái tự tin.
Mái tóc uốn chỉn chu rủ xuống chiếc vest đặt may tinh tế, hoàn toàn khác với dáng vẻ tiều tụy của một bà mẹ bỉm sữa trước đây.
Trên ghế nguyên đơn, cả nhà Dương Vĩ nhìn tôi như đàn kền kền đói mồi.
Mẹ chồng gào khóc đến xé không khí:
“Thưa quý tòa! Nó lừa cả nhà tôi tám trăm triệu!”
Chánh án gõ búa:
“Bị đơn có lời biện hộ gì không?”
Tôi chậm rãi mở tập giấy ghi đầy dấu vân tay:
“Đây chỉ là khoản vay giữa người thân, trên giấy có ghi rõ ‘sẽ hoàn trả sau khi có tiền bồi thường giải tỏa’.”
Mẹ chồng lập tức đập bàn:
“Lừa đảo! Làm gì có chuyện giải tỏa nào?!”
Tôi nhíu mày khó hiểu:
“Mẹ à, chính sách thay đổi ai mà đoán trước được?”
Rồi quay sang đưa sao kê ngân hàng cho thẩm phán:
“Vả lại, số tiền đó được dùng để mua đất đứng tên con trai tôi — với tư cách người thân, họ gọi đó là đầu tư cho đứa nhỏ, sao có thể là lừa đảo?”
Bà ta sững người tại chỗ, còn chị chồng thì gào lên:
“Vậy… vậy không cần giải tỏa nữa, trả tiền lại đây cho tôi!”
Tôi gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Chỉ là tôi không nói thật — mỗi suất đất chỉ 80 triệu, số còn lại tôi đã lặng lẽ gửi vào quỹ học vấn cho con.
Hiện tại bán ra chưa được 200 triệu đâu.
Nên tôi đành “thành thật”:
“Giải tỏa chưa chắc chắn, giá đất đang tụt. Nếu chị nhất quyết đòi lại, tôi trả mỗi người 100 triệu. Nếu không thì cứ theo thỏa thuận cũ.”
“Vớ vẩn! Trên giấy ghi rõ hai trăm triệu mỗi người, sao chỉ trả một trăm?”
“Được thôi,” – tôi nói tiếp –
“Cứ theo giấy nợ, chúng tôi là vợ chồng cùng ký, nên khoản nợ cũng chia đôi. Tôi trả phần mình — 100 triệu, phần còn lại đi hỏi Dương Vĩ.”
“Cái gì cơ?!”
“Còn nữa,” – tôi quay sang –
“Khoản đầu tư Dương Vĩ bỏ ra cho con trai thì không được gọi là nợ, không hoàn trả.”
Cả ba người trố mắt, hoảng hốt nhìn nhau.
Thẩm phán cầm lấy tài liệu tôi nộp, bắt đầu phân tích.
Theo Luật Bảo vệ Trẻ em, tài sản của trẻ vị thành niên và tiền bảo hiểm không được tính vào phân chia tài sản hôn nhân.
Do đó, tòa chấp nhận đề nghị chia đôi khoản nợ giữa hai vợ chồng.
Lúc này, Dương Vĩ rút ra một tờ giấy nhàu nát từ túi áo vest:
“Thưa tòa! Tôi cũng có giấy vay nợ một tỷ! Đã là nợ chung thì cô ta cũng phải gánh một nửa!”
“Phản đối!” – Luật sư của tôi đứng dậy, trình một xấp sao kê và hóa đơn bệnh viện.
“Đây là chi phí y tế và nuôi con sau sinh, chứng minh thân chủ tôi đã tự gánh vác toàn bộ sinh hoạt gia đình.”
Thẩm phán đẩy gọng kính:
“Nguyên đơn, mời anh chứng minh khoản vay một tỷ đó dùng vào chi tiêu chung trong gia đình.”
Khi Dương Vĩ còn đang ấp úng chưa trả lời được, luật sư của tôi bấm điều khiển từ xa.
Trên màn hình lớn, hiện lên đoạn video ghi rõ nét — Dương Vĩ và gã bảo mẫu đang quấn lấy nhau trên giường cưới của tôi, phía sau còn là ảnh cưới treo tường.
Cả phòng xử im phăng phắc.
Tôi siết chặt hai tay run rẩy, để nước mắt lăn xuống gương mặt nhợt nhạt:
“Sau sinh bốn tháng, tôi vừa phải chịu đau đớn về thể xác, vừa một mình chăm con nhỏ…
“Chồng tôi không chỉ đưa nhân tình về nhà dưới danh nghĩa bảo mẫu, mà mỗi tháng còn dùng tiền nuôi con tôi chắt bóp được để trả lương cho hắn — 6 triệu đồng!
“Hai người họ còn dám làm những chuyện bẩn thỉu trước mặt con tôi!
“Hôm nay tôi đứng ở đây, không chỉ để đòi lại công bằng cho mình, mà còn để nói thay cho tất cả những người mẹ như tôi — chúng tôi xứng đáng được đối xử công bằng!”
Cả căn phòng lặng như tờ, đến cả tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.
Tiếng lật hồ sơ của thẩm phán vang lên khô khốc, như đồng hồ đếm ngược định mệnh.
Cuối cùng, chiếc búa gõ xuống —
“Sau khi hội thẩm xem xét, tuyên án như sau:
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn ánh sáng chiếu qua cửa sổ —
Đó không chỉ là ánh sáng công lý, mà còn là tia sáng mới của một người mẹ cùng con tái sinh từ đổ nát.
Tôi bỏ mặc tiếng gào khóc trong phòng xử, đường hoàng bước ra cùng em dâu.
15
Một tháng sau, chuông điện thoại vang lên. Hai chữ “A Trạch” hiện trên màn hình khiến tôi sững người.
Bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc, đầy phấn khởi:
“Lâu quá không gặp. Gần đây Uyên Uyên có ngoan không?”
Uyên Uyên? À phải rồi, cái tên này là do A Trạch đặt.
Tôi nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính, phát hiện môi đang vô thức mỉm cười.
“Ngoan lắm. Còn anh dạo này sao rồi?”
“Tớ được nhận vào làm ở đồn công an. Tối qua đi xử lý vụ án, cô đoán xem gặp ai?”
Không lạ gì khi hôm Dương Vĩ gọi cảnh sát, A Trạch lại bình thản đến thế. Hóa ra… người trong hệ thống thật.
Tôi tò mò hỏi:
“Lẽ nào là… Dương Vĩ?”
“Haha, đúng rồi đấy. Giờ thì… chẳng biết nói sao nữa. À, cô giờ ở đâu?”
“Tôi về quê rồi, ở huyện Phù Phong, cách xa anh lắm.”
“Sáu, bảy tiếng à? Không xa đâu. Mai tôi nghỉ, gặp nhau đi.”
Chớp mắt thôi, cậu ấy đã đứng trước mặt tôi —
Mặc cảnh phục, đẹp trai đến phát sáng.
Một cái búng tay của cậu kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ:
“Uyên Uyên đâu? Nhớ nó quá rồi. Đi ăn với tôi nhé?”
Tôi nhìn đồng hồ. Cậu ấy đến kịp bữa trưa… phải khởi hành từ khi trời còn chưa sáng mất.
Trong bữa ăn, A Trạch kể lại tình cảnh hiện tại của Dương Vĩ:
“Hắn bán hết nhà cửa trả lại ‘tiền đầu tư’ cho mẹ và chị, còn phải đền tôi 300 triệu.
Cứ tưởng còn dư trăm triệu gầy dựng lại. Ai ngờ Tiểu Lý vơ hết rồi chạy. Không chừa cho hắn xu nào.
Đỉnh điểm là khi Dương Vĩ bắt được Tiểu Lý, dây thần kinh lý trí… đứt cái ‘phựt”.
Một trận thượng cẳng tay hạ cẳng chân, Tiểu Lý vào ICU.
Gia đình bên kia đòi 2 tỷ tiền chữa trị và bồi thường thương tật.”
Tôi ngừng đũa trên miếng tiramisu:
“Hắn… còn sống không?”
“Bị mù vĩnh viễn mắt phải, cột sống tổn thương nặng.” A Trạch hạ giọng.
“Mẹ hắn tối qua còn tới đồn ký giấy… từ mặt con.”
Thì ra —
Đó là báo ứng.
Trời xanh nào từng bỏ sót ai?
Uyên Uyên đột nhiên bôi kem lên mặt, khiến A Trạch bật cười.
Tiếng cười ấy xua tan mọi u ám, như ánh nắng sau cơn giông, lại một lần nữa chiếu sáng lòng người.
Ánh mắt A Trạch rơi trên bộ thẻ chữ Uyên Uyên đang chơi, giọng nói bỗng nhẹ đi:
“Sau này cô có định quay lại thành phố không? Ở đó giáo dục tốt hơn mà.”
Tôi lắc đầu, ngón tay vô thức vuốt ve những đường vân gồ ghề trên bàn gỗ:
“Chừng đó năm… đã bào mòn hết mọi ảo vọng trong tôi rồi. Giờ thế này… là tốt rồi.”
Ánh mắt cậu ấy tối đi một chút, cúi đầu khuấy tách cà phê đã nguội lạnh:
“Vậy… tôi có thể thường xuyên đến chơi không?”
Giọng cậu ấy như đang thăm dò, rụt rè và đầy mong chờ.
Tôi bật cười, đón lấy thẻ chữ Uyên Uyên đưa lên, trả lại:
“Anh nói gì kỳ vậy, tụi mình chẳng phải là bạn bè sao?”
A Trạch không nói gì, chỉ khẽ cong môi cười, rồi đưa tay xoa mái tóc mềm của Uyên Uyên.
Từ xa, không rõ là radio nhà ai đang vang lên giai điệu một bản nhạc cũ.
Chuông gió khẽ reo —
Thời gian an yên.
-HẾT-