Giới thiệu truyện

Những năm qua, vì gả thay cho tộc tỷ mà ta đã tận tụy, là Hầu phu nhân được trên dưới ca ngợi, xứng đáng với danh hiệu đó.

Mọi người đều ghen tị với số mệnh tốt của ta.

Cho đến khi Hầu gia vì muốn đón cưới tộc tỷ của ta, không ngần ngại bắt ta uống thuốc độc tự vẫn.

Khi ta mở mắt lần nữa, ta đã sống lại vào đêm trước khi bị ép gả thay, ta gõ cửa phòng của vị biểu ca Tạ gia tựa như trích tiên kia, nén nước mắt nói: “Ta không muốn gả.”

Y khoác áo mở cửa, nhìn thấy ta đang cùng đường, lành lạnh cất tiếng: “Vậy thì đừng gả.”

Một lời hứa đó, từ nay về sau, dù là núi đao biển lửa, y đều đứng ra che chở cho ta.