Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
mới treo bảng vàng, phụ thân vẫn trượt như bao lần .
Lúc ấy, ông gầy rộc như xác khô, đứng bảng vàng, phát cuồng vừa khóc vừa .
Về đến nhà, ông châm lửa đốt sạch sách vở, đánh đệ đệ một trận:
“Từ , là hy vọng duy nhất của cả nhà, từ không được chơi bời gì nữa, phải chuyên tâm học hành!”
ấy, đệ đệ khóc như heo chờ mổ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, người nên khóc là ta.
Phụ thân đọc sách cả đời không đỗ đạt, tự rằng không thể dạy nổi đệ đệ, liền muốn đưa Thư viện Tùng Lộc để học.
Tiền học phí cần mười lăm lượng bạc.
Nhà từ lâu chẳng còn gì, đâu ra số bạc ấy?
Hai người tính hồi lâu, cuối cùng quyết định bán ta thanh lâu tiền.
giếng, ta vô tình nghe được giọng thân đầy phấn khởi:
“May mà đó không vứt , nếu có thể đổi chuyện Diệu Tông đề danh bảng vàng, thì là phúc phần đời này của .”
Phụ thân gật gù đồng tình:
“Nhà mình nuôi bao nhiêu , đến lúc phải báo đáp !”
Một cơn phẫn uất dâng trào lòng ta.
Ngay lúc đó, ta hiểu ra một đạo lý:
Muốn không bị người khác vứt , thì phải học cách vứt họ .
Sáng sau, ta chủ động đề nghị bán thân.
Phụ thân cảm động đến suýt chút nữa gọi ta là tổ tông.
Nhưng ta liền nói tiếp:
“Nhưng ta có một điều kiện.”
Phụ thân lập dịu giọng:
“Con cứ nói, điều kiện gì ta đồng ý.”
“Giá ba mươi lượng, chia đều hai người, mỗi người một nửa.”
Giao dịch thành , phụ lập hạ thấp cảnh giác.
Ta liền đề xuất mua ít rượu, tối cả nhà mừng một bữa.
Nhân lúc không chú ý, ta lặng lẽ thuốc mê vò rượu.
Đêm xuống, phụ gục trên .
Ta cầm bó đuốc , còn đệ đệ thì quỳ mặt ta, nước mắt ròng ròng:
“A tỷ, đệ không cố ý giấu tỷ đâu, van xin tỷ đừng thiêu đệ!”
Ta vung gậy đánh ngất hắn, nhét gầm giường.
Chốc lát sau, lửa nuốt trọn mái nhà.
Ánh lửa rực sáng cả nửa thôn, dân làng ùn ùn kéo ra xem.
Ta gào khóc giữa đám đông:
“ bảo , đừng vừa uống rượu vừa đốt sách mà!
Phụ thân! thân! Con gái đến cứu người đây!”
Ta xông đám cháy, kéo đệ đệ từ dưới gầm giường ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền nghe “rắc” một tiếng, mái nhà đổ sụp.
Dân làng xì xào tán:
“May mà còn có Lê Lô, nếu không thì nhà họ Phùng chẳng còn nối dõi.”
“Nghe nói lão Phùng thi rớt ba mươi lăm lần, chắc điên thật mới tự thiêu. Tội nghiệp hai đứa nhỏ.”
“Xì! Một lão tú tài vô dụng, chắc quá nhiều thịt người nên gặp báo ứng, c.h.ế.t chẳng oan!”
Không nghi ngờ ta.
Nhưng chẳng chịu cưu mang hai tỷ đệ ta.
Từ đó, ta dẫn theo đệ đệ lang bạt khắp nơi, sống cuộc đời không nơi nương tựa suốt sáu .
Từ thôn Phùng phiêu dạt mãi tận Kinh thành.
Tối ấy, bọn ta tìm được một miếu Thành Hoàng hoang.
Vừa trộm mấy quả lễ vật bày trên thờ xong, chợt nghe điện vọng ra tiếng kêu cứu.
Thì ra là một lão mày đang giật nải của một tiểu tử áo gấm.
Nghĩ bụng kẻ này hẳn là thiếu gia nhà quyền quý, chẳng may lạc mất người thân.
Nếu giúp được, đợi người nhà tìm tất sẽ có trọng thưởng.
Thế là ta ra , đuổi lão mày đi.
Tiểu tử ngẩng đầu cảm tạ, vừa thấy mặt ta, ánh mắt lập trở nên dâm tà, bỉ ổi.
Ta cố nén cơn buồn nôn, để mặc hắn săm soi.
Thậm chí còn chia hắn một quả đống lễ vật vừa trộm được.
Có lẽ thấy ta quá dễ dãi, xong quả hắn liền trở mặt, ánh mắt thô lỗ sấn :
“Cứu được gia gia là phúc phần của đấy. Đừng tưởng ta không biết mưu đồ của , chẳng phải là muốn trèo lên giường sao? Gia gia thành toàn !”
“Ta là người của phủ Bình Dương Hầu lưu lạc ngoài. Đợi ta trở về làm Thế tử, tất sẽ nạp làm di nương!”
“ , hết cứ để gia gia vui vẻ cái !”
Khóe môi ta chậm rãi nhếch lên một nụ lạnh.
Cứu giúp người khác thì được báo ân, đến lượt ta là vong ân bội nghĩa?
Đệ đệ thấy ta liền lập lăn lộn bò đi trốn.
Ta từ từ đứng dậy, bước đến gần tên tử áo gấm kia:
“Vậy thì… thật cảm tạ ân tình của .”
ánh mắt đắc ý của hắn, ta túm cổ hắn, hung hăng đập đầu hắn tường.
Ngay khoảnh khắc m.á.u tươi trào ra thấm đỏ tường đá, ta mỉm , chỉ sang đệ đệ cạnh:
“Giờ đây, hắn mới là huyết mạch lưu lạc ngoài của phủ Bình Dương Hầu.”
Ta mất nửa tháng dò la tin về phủ Bình Dương Hầu.
Tóm một câu:
Chủ ghen tuông, đích tử bệnh tật, hầu gia nhu nhược, ngôi Thế tử còn chưa định.
Thuở trẻ, vì kiêng dè thế lực ngoại của chính thất, Bình Dương Hầu từng tạm thời an phận một thời gian.
Về sau, nhà mẹ đẻ chính thất suy bại, hầu gia liền ngày đêm lui chốn phong trần, song không có một đứa con rơi.
Mấy gần đây, bệnh tình của trưởng tử ngày càng trầm trọng.
Người kinh đều nói, Bình Dương Hầu phu nhân quá mức ghen tuông, khiến hầu gia tuyệt hậu.
Ta dẫn theo đệ đệ đến phủ Bình Dương Hầu, còn chưa cổng, Phùng Diệu Tông hoảng hốt níu ta:
“A tỷ…lỡ như bị phát hiện đệ là giả, thì biết làm sao đây?”