Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1 :
Nói xong, anh hai cung kính dâng micro cho Phó Tư .
Phó Tư nắm tôi sân khấu, nhận micro, mỉm cười rạng rỡ tuyên bố trước toàn trường về ngày cưới của chúng tôi.
xuống phía dưới – tiếng vỗ sấm – phía trên – Phó Tư khóe mắt đều chứa nụ cười – Phó Tư Nam mới thở phào hơi.
Nhưng ngay giây sau, tôi cong môi cười khẽ, trên sân khấu dùng giọng chỉ đủ cho ba nghe, nhẹ nhàng nói:
“Nhưng … điều ước nói ra không linh nữa đâu.”
“Phó Tư Nam, cậu cố ý phải không?”
Lời dứt, sắc Phó Tư lập tức tối sầm.
Phó Tư Nam suýt khóc thành tiếng, ánh mắt viết rõ: “Chị dâu! chị hại em?!”
Tôi chớp mắt, trả cho anh ánh : “Hại? Thuận thôi.”
Nghe nói sau buổi tiệc sinh nhật, Phó Tư Nam bị anh mình đánh cho nằm liệt giường ba ngày.
Tôi lấy cớ “thăm bệnh”, định bụng ghé qua xem trò cười của anh .
thấy tôi bước vào, Phó Tư Nam gặp Diêm Vương, lập tức chắp hai đặt động tác cầu xin tha mạng:
“Chị dâu , em xin chị đấy!”
“Chị mới buông câu, anh em đánh cho em nát mông luôn rồi!”
nói, anh cung kính dâng hộp nhỏ gói cực kỳ tinh xảo, vẻ nịnh nọt hết cỡ:
“Đây là hot nhất dạo này đó chị dâu, chị nếm thử ạ!”
“Chị ăn xong rồi, sau này nói xấu em trước anh em nữa không?”
“Coi em lạy chị luôn…”
Tôi nếm thử miếng. Phải nói là… đúng thật ăn phết.
“Thôi , hôm nay tha cho.”
“Lát nữa tôi qua phòng việc đợi anh cậu về, lúc đó tôi nói đỡ cho vài câu.”
“ !” – Phó Tư Nam hoảng hồn xua –
“Chị khen em trước anh ấy chẳng khác gì hại em thêm.”
“Chị không nhắc em, đấy đã là ơn trời biển rồi!”
Hừ.
Chán ghê.
Tôi đảo mắt rồi quay .
Thế nhưng cửa, tôi bỗng thấy chóng , cả mềm nhũn, chân khuỵu xuống là ngã ngồi xuống đất.
Nóng. Nóng mức cả óc bắt mơ hồ.
“Tôi… vậy nhỉ…”
“, nóng thế này…”
Giọng tôi run run, tai ù , ý thức bắt mơ hồ.
“Chị dâu?! Chị dâu chị vậy?!”
“ dọa em nha!!”
“Anh ! Anh chị dâu… chị ấy hình bị thuốc rồi!!”
“Không phải em không phải em! Dù cho cho em mười cái gan em không dám đâu anh !!”
“Ông trời , ai oan con xin ông sáng mắt !”
“Đồ ngu! Mau gọi bác sĩ!!”
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng la hét dồn dập bên tai rồi ngất lịm.
Khi tỉnh , Phó Tư đang ngồi bên giường với vẻ đầy lo lắng.
Phó Tư Nam … quỳ sụp dưới đất, ánh mắt vô hồn trải qua tận thế.
Sau khi tôi hôn mê, họ đã điều tra rõ mọi chuyện.
Thuốc là thuốc kích thích, trong… hộp .
thuốc: Lâm Vãn Tinh.
Ý định ban là muốn dùng quà “ hòa” với Phó Tư Nam.
Ai ngờ Phó Tư Nam chưa kịp ăn đã mang nịnh tôi.
Thế là tôi… trở thành ăn nhầm và là dính chưởng.
Tôi nằm trên giường, giọng khàn khàn yếu ớt:
“Lâm Vãn Tinh đâu rồi?”
“Đưa đồn sát rồi.” – Phó Tư dịu giọng – “Anh sẽ không để cô yên đâu, em cứ yên tâm.”
“ Phó Tư Nam… em muốn xử ?”
“Dùng gậy? Dùng roi? Gậy chổi lông gà? Hay bắt nó quỳ bàn phím?”
Phó Tư Nam lập tức gào khóc:
“Em oan chị dâu !! Em thề em không biết gì hết!”
“Anh ! Anh mới đánh em trận rồi! Em quỳ đây nửa tiếng rồi…”
“Giờ đánh nữa?!”
Tôi bực mình đập thẳng phát vào lưng anh khiến anh la toáng :
“Im !”
“Ra ngoài!”
Tôi vung đuổi .
Phó Tư Nam nước mắt rưng rưng, tôi bằng ánh mắt biết ơn, tôi thậm chí nghe trong anh vọng ra câu:
“Đội ơn chị dâu tha mạng!”