Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vốn ban đầu tôi muốn thuyết phục anh trai mau dẫn chị dâu tôi đi, nhưng theo tôi thấy, anh trai tôi không vậy.
Hơn , chị ấy cũng không thể đi được .
Người trong thôn làng hận không thể xé xác chị ấy.
“Thuận Tử, em gì đây vậy?” Anh trai tôi tôi.
“Em… muốn hỏi nào bọn anh đi.”
Anh trai tôi liếc mắt tôi, nói, “Có lẽ vài . Mấy hôm nay em đừng đi lung tung, việc trong nhà một đống kìa, ngoan ngoãn nhà đi.”
Tôi trề môi đáp, “Liên quan gì anh?”
“Mày nói cái gì đó?” Anh trai vừa nói vừa muốn xông tới tẩn tôi.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Tôi cố tình bên ngoài mãi trời tối mới về nhà, cứ tưởng mình thấy cảnh tượng chị dâu khóc lóc đòi đi, nhưng thật bất ngờ, chị ấy đang nghiêm chỉnh nói chuyện và cười đùa bọn họ.
“Thuận Tử, tên khốn mày đi đâu mất xác thế?” Ba tôi định cầm chổi đánh tôi bà nội tới ngăn ông lại.
Bà ấy đưa tay sờ vào đầu tôi, “Thuận Tử, anh trai và chị dâu sắp kết rồi, gia đình sắp tới đây bận rộn, đừng chạy loanh quanh khắp nơi , giúp đỡ chút việc nhà, được không?”
Tôi chị dâu một cách ngây ngô, chị ấy mỉm cười đáp lại tôi.
Chị trông vẫn dịu dàng, nhưng dường như đã có gì đó so trước.
Tôi cảm thấy hơi bất lực.
100% chị ấy là người não yêu đương rồi.
6.
Vài sau đó, gia đình tôi thực bắt đầu chuẩn bị đám cưới, không ít lần tôi muốn hỏi chị dâu tôi đang nghĩ gì trong đầu thế, nhưng chị ấy chỉ mỉm cười tôi, khiến tôi không nói lời.
Xuân Ni nói rằng chị dâu tôi như vậy cũng đã là tốt lắm rồi, anh trai tôi tốt chị ấy, anh ấy không bao giờ đánh hay la mắng chị, chị được mặc đồ đẹp trong lễ .
Không giống như những người phụ nữ làng, một số bị xiềng xích, phải sống trong chuồng trại, một số ngơ ngơ ngẩn ngẩn, gãy tay gãy chân.
Nhưng tình cảnh như vậy là bình thường sao?
Câu hỏi đã khiến tôi trằn trọc lâu, tôi nhỏ, tôi không nghĩ tôi có gì biệt so những người phụ nữ trong làng .
Bà cũng từng im lặng, từng giống như những người , bà phải việc chăm chỉ để nuôi và việc nhà.
Nhưng bà ấy cũng chống cự, trở điên loạn, khóc lóc, la hét và ầm ĩ đòi về nhà.
Tôi trước đây không hiểu, đâu chẳng là chứ?
Phụ nữ không phải đều muốn kết và sinh sao?
Nhưng từ tôi gặp chị dâu, tôi dường như hiểu ra một điều, tôi có thể cũng giống như chị dâu, đi học, rèn luyện và ăn mặc đẹp đẽ.
Rồi kết người bà yêu, thành phố sống cuộc đời mà bà ấy mong muốn.
Bà ấy bước đi cái đầu ngẩng cao và đôi mắt tràn đầy tự tin cùng quyết tâm.
Nhưng vì bà lại bị bọn buôn người bán ba tôi mới nơi và trở thành một người phụ nữ điên loạn trong mắt mọi người.
Điều có bình thường không?
Tôi đi vào nhà kho, thấy người phụ nữ trước mặt, mặt không biểu cảm, chằm chằm vào mặt đất, m.á.u trên mặt đã đông lại, trông bẩn.
Tôi ướt khăn và đưa người phụ nữ đó:
“Cô có muốn sinh Chú Hai tôi không? Họ nói rằng sinh khiến mọi thứ trở tốt đẹp hơn.” Tôi ngồi xổm xuống đất và chằm chằm vào mắt cô ấy.
“Tôi không muốn, có c.h.ế.t cũng không muốn.” Người phụ nữ đã không ăn gì trong nhiều liền, chẳng hơi sức để nói thành lời.
“Vậy cô muốn c.h.ế.t sao?” Tôi giơ tay ra vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất.
Người phụ nữ sửng sốt một lúc rồi im lặng.
Ai muốn c.h.ế.t chứ? rồi chẳng gì cả, “có c.h.ế.t cũng không muốn”, cụm quan trọng trong câu chính là “không muốn”, nghĩa là, cái c.h.ế.t là lựa chọn bất lực cuối cùng cô.
Tôi phủi bụi bẩn trên tay và nói, “Anh trai và chị dâu sắp kết , cô cũng lau sạch mặt đi, bẩn quá.”
“À, tên cô là gì? “
Người phụ nữ do dự một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời: “ .”
Tôi khỏi nhà kho, theo lời khuyên tôi, lau sạch mặt bằng khăn.
Nhưng đêm đó, Chú Hai tôi đã cuonghiep . tôi gặp cô ấy, cô ấy thiếu chút đã sắp trút hơi thở cuối cùng, bà nội đã cô ấy uống một ít thuốc để duy trì sống.
Chị dâu không đi gặp , chị chỉ ngồi trong phòng, dường như đang bình thản chờ đợi cưới.
Anh trai và ba tôi hơi quan ngại thấy cảnh đó, nhưng họ không nói gì, qua vẫn bận rộn chuẩn bị đám cưới.
Chỉ có tôi là người duy nhất có thời gian thăm .
Nhưng cô ấy không bao giờ mở miệng nói chuyện tôi .
Mặc dù cô vẫn sống nhưng trông cô như thể đã c.h.ế.t rồi vậy.
Giống y như những cuối đời tôi.
Phần lớn thời gian, tôi đều ngồi xổm trên mặt đất tự biên tự diễn, không biết có phải vì tôi khuyên lau mặt Chú Hai mới bộc phát thú tính hay không.
Nhưng tôi thực không thể giúp cô ấy được.
Tôi không cách nào giúp cô ấy khỏi thôn làng .
Tôi liên tục viết chữ “phải sống” xuống đất, đây là hai chữ mà tôi dạy tôi viết.
Nhưng bản thân bà đã không qua khỏi.