Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngây ngốc trải qua vài , đến khi tôi thấy Phó Diên có ngoại hình rất Trần Cận Châu. Đêm đó tôi uống đến say mèm, lấy hết can đảm trước hắn nói hắn người, người trong tôi. Tôi nói thật, hắn nghĩ tôi đang trêu chọc hắn.
Hắn đưa tôi ra khỏi quầy bar và nói muốn tôi bạn gái hắn. khuôn gần như hệt Trần Cận Châu của hắn, dưới kích thích của cồn tôi gật đầu.
Tôi nghĩ ở với ai cũng không bằng người gần Trần Cận Châu, như tôi không quên anh. Vì thế tôi dốc với Phó Diên.
Trong lúc kết giao tôi mới biết được Phó Diên là người thừa kế nhà họ Phó, gia đình hào môn ở Bắc Kinh, con tôi là chim hoàng yến được bao dưỡng trong mắt bọn họ.
Tất cả mọi người khinh thường tôi, chờ xem tôi bị chê cười, tôi không quan tâm. Tôi muốn đối xử tốt với Phó Diên, bởi vì tôi không chạm người trong , không bữa sáng anh, cũng không bóp vai anh, càng không ghé vai anh nói với anh là “Em yêu anh”.
bạch nguyệt quang của Phó Diên đã trở lại, Trần Cận Châu cũng xuất hiện.
Chuyện của mấy , anh cần câu “Anh đã trở lại” là xong.
Có lẽ là khóc quá thương tâm, tôi hơi thiếu dưỡng khí, Trần Cận Châu sợ hãi, vội vàng bế ngang tôi cửa.
Tôi không hỏi anh mấy nay đã đâu, sống có tốt hay không, có nhớ tôi hay không, yên lặng khóc, như là cần tôi khóc cạn nước mắt thì những đau khổ mấy qua đều tan.
Tôi ngủ trong Trần Cận Châu, tỉnh lại là trên giường trong ngủ.
Trong bếp có tiếng động, tôi chân trần bếp, Trần Cận Châu chăm chú nấu cơm, trong sợ gây tiếng động mạnh, tỉnh khỏi giấc mạnh này.
“ , sao không mang dép?”
Chẳng biết từ lúc nào Trần Cận Châu đã bên cạnh tôi, anh tay ôm lấy tôi, trước sô pha đặt tôi xuống.
Tôi véo đùi , khuôn non nớt trở nên thành thục ổn trọng của Trần Cận Châu, có chút không tin mắt .
“Em còn anh như , anh có lý do nghi ngời sau ngày hôm nay em có ý định cùng anh sống quãng đời còn lại.” Trần Cận Châu cố ý trêu chọc.
Tôi bĩu môi. Anh luôn xấu xa.
Lần đầu tiên gặp , giúp tôi đánh đuổi hai nam sinh lớp trên đùa giỡn tôi, anh cũng nói như .
Tôi đang muốn nói anh đã trưởng thành vẫn không đứng đắn thì có điện thoại của Phó Diên: “Tần , dám nói chia tay kim chủ, là do gần đây anh quá tốt với em nên em cảm thấy có quan hệ bình đẳng với anh sao?”
“Mấy nay em ăn của anh, uống của anh, không có anh em căn bản không hôm nay, càng không có khả năng tiếp xúc với xã hội thượng lưu. Em đã được hưởng thụ tất cả những gì vốn thuộc về Giang , em lại hại thời gian này chịu nhiều đau khổ như , không nên nói lời xin lỗi sao?”
“ nói cần em nguyện ý xin lỗi , thì giữ em ở bên cạnh người giúp việc, tiền lương tùy em quyết định, vẽ tranh của cần người.”
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng khi tôi thực nên tức giận thì lại không nổi giận được chút nào, cũng như bây giờ. Tôi không có tình cảm gì mở miệng: “Phó Diên, anh thật nhàm chán.”
Lúc trước hắn đối với Giang như , bây giờ lại dùng cách tương tự đối với tôi. Có lẽ không nghĩ tôi trả lời như , đầu dây bên kia ngây ngẩn cả người.
Tôi lại nói: “Giữa chúng ta kết thúc , đừng phiền tôi.”
Nếu Giang không xuất hiện, tôi còn có gây mê chính , cùng hắn diễn trò. Dù sao khuôn của hắn thật rất Trần Cận Châu, đặc biệt là khi hắn dịu dàng mắt tôi gọi “ ”. bây giờ hắn không anh nữa, hắn vì bạch nguyệt quang của mà không có lập trường, cũng không có diện. Trần Cận Châu chưa bao giờ đối xử với tôi như .
Cúp điện thoại, tôi tức đến run tay, Trần Cận Châu nâng tôi lên nghiêm túc nói: “ , em rất tuyệt.”
Anh cong môi, rất hài với thái độ vừa của tôi đối với Phó Diên.
Tôi đặt điện thoại xuống, hài với hành vi vừa của hơn anh, ba , tôi cũng nhịn đủ . Chính chủ cũng đã trở lại, tôi không lưu luyến tên đàn ông khốn nạn tự là thâm tình lại tổn thương bạch nguyệt quang của .
Tôi đưa tay ôm lấy cổ Trần Cận Châu: “Em đói bụng.”
Trần Cận Châu vội vàng bếp, bưng thức ăn đã chuẩn bị xong ra. Anh kể tôi nghe về những gì đã xảy ra trong những qua. Xuất ngoại được nửa , anh tỉnh lại, cha anh theo bạn tốt ăn, nghiệp phát triển không ngừng.
Cha mẹ anh không đồng ý anh về nước tìm tôi, hứa với anh rằng đến khi nào anh có năng lực tiếp nhận tất cả nghiệp của cha, họ để anh tự quyết. Vì thế anh vẫn luôn cố gắng.