Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

[FULL] Ai Cũng Xứng Đáng Được Yêu Thương

Tác giả: Đức Dật An

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

ly hôn, tôi giới thiệu tôi một người đã ly hôn và có một đứa con trai riêng.

Anh ấy trông khá bình thường nhưng con trai anh ấy đẹp trai xuất sắc, kiểu một hoàng tử thời Âu Cổ vậy.

Nhưng cậu bé đó có vấn đề, cụ thể là gì không ai nói rõ, đại khái là có khuynh hướng tự s*t nên không thể cậu ở một mình được.

tôi nói anh ấy làm việc trên tàu biển, mỗi năm có thể kiếm được khoảng một trăm vạn nhưng chỉ hai lần mỗi năm, mỗi lần chỉ khoảng mười ngày.

Nếu tôi có thể kết hôn anh ấy, toàn bộ số tiền anh ấy kiếm được sẽ gửi tôi, tôi chỉ cần chăm sóc con trai anh ấy thật tốt, đừng xảy ra chuyện gì là được.

1

Lần tiên tôi gặp Chu Hình là tại quán Tứ Xuyên dưới tòa công ty.

Anh ấy mặc một chiếc áo nỉ màu lam bảo thạch, thân hình rắn rỏi vạm vỡ của một người gần bốn mươi. Anh ấy cắt tóc húi cua, dung mạo không quá nổi bật nhưng nhìn rất gọn gàng sạch sẽ.

, tôi đã tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản.

Đối phương mươi tám tuổi, lương một năm trăm vạn, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học cấp tại trường trọng điểm của thành phố, có khuynh hướng tự s*t.

“Không biết anh có ngại chia sẻ lý do tại sao anh và vì sao ly hôn không ạ?”

Chu Hình ngại ngùng , lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Nói thật em, tôi đã kết hôn lần rồi.”

Tôi sững người. Chuyện này tôi chưa từng nói tôi.

Ly hôn một lần có thể là do tình cảm không hợp hoặc xa cách lâu ngày, nhưng hai lần, lần… vấn đề không đơn giản vậy.

Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay cưới không chịu đưa lương , chỉ muốn tìm người chăm sóc con trai giúp mình?

Tôi quan sát người hơn mình mười tuổi , nhìn bề ngoài khá hiền lành thật thà, nhất là lúc còn có hơi ngốc nghếch.

“Con trai tôi là do người tiên sinh ra. ấy có điều kiện tốt, còn tôi lúc đó mỗi tháng chỉ kiếm được hơn nghìn. Bố mẹ ấy giới thiệu ấy một chủ giàu có khác, thế là tôi…”

Thế là bị ép ly hôn.

Anh ấy xoa xoa tay, làn da màu lúa mạch ửng đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức , xấu hổ độ không dám ngẩng lên nhìn tôi.

Theo lý mà nói, một bình thường bị đối xử vậy chắc hẳn đã sớm căm hận gia đình . Giờ đã có sự nghiệp vững vàng, càng phải cảm tự hào rằng đối phương đã nhìn lầm.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ của anh ấy, không chỉ không hề oán hận mà nhắc còn có tự ti.

Chẳng lẽ hai lần ly hôn này có liên quan của anh ấy? Hai người dây dưa không dứt? Biết đâu còn có những khoản giao dịch tài chính mờ ám?

của anh rất xinh à? Tôi xem ảnh con trai anh rồi, nhìn cứ con lai vậy.”

Tôi không tiện hỏi thẳng hai cuộc hôn nhân đó, nhìn tình hình có còn có một màn “bạch nguyệt quang” gì đó cũng nên.

Nụ trên anh ấy có ngượng ngùng, chỉ đáp: “Người khác đều nói ấy xinh.”

“Anh không vậy à?”

Anh ấy lắc : “Tôi không có gu gì cả, còn hơi mù , không thích nhìn thẳng vào người khác.”

Thức được dọn lên, chúng tôi một , rồi tôi mới tiếp tục hỏi: “Hai cuộc hôn nhân của anh sao tan vỡ? Anh nói thử xem, tôi coi có chấp nhận được không.”

Gương vốn đỏ bừng của anh ấy giờ hơi tái đi, môi run run hai cái, cắn một miếng thịt nhưng cắn phải cả môi mình.

“Con trai tôi, nó…”

Anh ấy đắn đo mãi, cuối cùng đặt đũa xuống, thở dài: “Giấu cũng chẳng ích gì, con trai tôi có vấn đề tâm lý.”

“Tôi biết, có khuynh hướng tự s*t đúng không?”

“Ừm.” Anh ấy gật . “Vì chuyện này nên lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh nó. Nhưng bây giờ nó đang trong giai đoạn nổi loạn, cực kỳ ghét bị người khác kè kè theo.”

2

Đúng là Chu Hình không quá kén chọn phụ nữ.

tôi cũng đã nói anh ấy tình hình của tôi.

Hai mươi tám tuổi, lương tháng nghìn tệ, thu nhập không ổn định, thích viết lách, kết hôn hai năm nhưng do chiến tranh lạnh kéo dài nên ly hôn chồng , không có con cái.

“Vậy chúng ta tìm hiểu nhau nhé?”

Tôi khá hài lòng anh ấy. Ngoài việc lương cao, có thể tôi an tâm ở viết bài kiểu ly hôn vẫn tìm nguyên nhân từ bản thân anh ấy cũng hiếm có. Nhìn ngốc nghếch nhưng có thể gánh vác gia đình.

“Thật ra tôi em rất tốt, là người có thể chung sống yên bình.”

Anh ấy cúi , ngại ngùng.

Lúc này tôi mới nhận ra lông mi anh ấy rất dài, đuôi mắt hơi cong hất lên. Gần bốn mươi tuổi nhưng ngoài làn da màu lúa mạch, trên không có nếp nhăn nào.

“Mới một bữa cơm thôi, sao nhìn ra được?” Tôi bật .

Anh ấy đưa khăn giấy tôi, vừa quét mã thanh toán vừa phân tích: “Tay em sạch sẽ, không móng dài. Lời nói không có tính công kích, biết suy nghĩ từ góc độ của cả hai bên. Còn nữa… em khen của tôi đẹp, không có cảm xúc gì kèm theo.”

Nói xong, anh ấy giơ màn hình điện thoại lên, là giao diện thanh toán.

“79 tệ.”

Chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, cơm chia đôi là hợp lý. Anh ấy không cần nói gì thêm, chỉ một động tác đó thôi là tôi đã hiểu.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra định kết bạn anh ấy chuyển khoản, nhưng anh ấy thu điện thoại , đan hai tay vào nhau, xoa nhẹ.

“Quán này là của bạn tôi. Cậu ấy bảo đây là lần tiên có người đưa đối tượng xem mắt ở quán mà no căng bụng chưa trăm tệ.”

Quan sát chi tiết mức này, người này không ngốc vẻ bề ngoài. Tôi không khỏi nhìn anh ấy kỹ hơn lần nữa.

“Thế này đi, nếu em cũng được, hai hôm nữa tôi đưa em gặp con trai tôi, xem em có chấp nhận được không.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương