Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Luôn Lý Mặc Ngôn có chút bệ/nh.
Mê đắm quá mức, dù cho tôi có s/ỉ nh/ục hắn đến đâu, cũng không thể một chút tổn thương nào đến lòng tự trọng của hắn.
Thậm chí còn mà vui vẻ, nghĩ rằng tôi là để ý đến hắn mới sẵn sàng nói thêm vài lời với hắn, sau đó càng kích động hơn, bộc lộ tình yêu trần trụi trong đáy mắt.
Mà lần này cùng với Lâm Giang Dã đến nhà tôi, vốn chỉ là chứng minh cho ba tôi rằng hắn cũng có chỗ dực thực lực.
Nhưng bây giờ rõ ràng là biến khéo thành vụng, Lý Mặc Ngôn khẩn trương rồi.
Đã gọi cho tôi vài cuộc điẹn thoại, tôi không nghe máy, hắn lại gửi cho tôi vô số nhắn, hẹn tôi ra ngoài chơi hoặc cùng m/ua sắm vào cuối tuần.
Tôi chọn một trong những nhắn, trả lời rằng tôi có việc không thể .
Sau đó, liền gửi nhắn cho Lâm Giang Dã, hẹn hắn vào cùng ngày đó. Còn về chủ đề của cuộc gỡ, tất nhiên là xoay quanh người anh em tốt của hắn rồi. Và tốt cho hắn, lần này giữ bí mật.
Ừm, hắn đơn phương bảo mật.
Trung tâm m/ua sắm lớn Hải Thành, tôi và hắn đang ngồi trong một quán cà phê ngoài trung tâm thương mại.
“Thật ra cậu ấy không thích tôi, chỉ là có chút kích tôi thôi. Có lẽ những trải nghiệm nhỏ đến lớn đã cậu ấy hiểu lầm. Anh với tư cách là anh em tốt của cậu ấy, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ cậu ấy.”
Thái độ của tôi cực kỳ chân thành, sau đó tràn đầy hy vọng mà nhìn hắn, thể tôi thực sự tốt cho Lý Mặc Ngôn.
“Tôi sẽ xem mà giải quyết chuyện này.”
Lâm Giang Dã lúc này thực sự không tôi lắm, trước đây tuy rằng chúng tôi đã biết tên nhưng chung quy là chưa từng . So với tôi – con gái của đối tác kinh doanh, hắn bây giờ càng sẵn sàng vào người anh em đã vào sinh ra tử cùng mình hơn.
Tôi vốn cũng không làm vậy để hắn tưởng tôi, chỉ hắn chịu ra ngoài tôi thì mục đích của tôi đã đạt rồi.
Tôi thoáng bóng đen ngoài cửa kính khóe mắt, tay đang cầm cà phê của tôi đột nhiên run , chất lỏng cà phê trực tiếp đổ mu tay của Lâm Giang Dã, cà phê rất nóng. tay trái hắn run , vội vàng lấy giấy lau.
“Xin lỗi…”
Tôi cũng lộ ra một bộ dáng vừa sốc vừa tội lỗi, giành trước một bước nắm lấy tay bị thương của hắn, giúp hắn lau vết cà phê trên mu tay.
“Không , tôi tự có thể…”
“Cà phê có hơi nóng, phải tráng qua một chút. Anh mau theo tôi qua đây, lỡ để lại s/ẹo thì không tốt.”
Tôi tình ngắt lời hắn rồi vội vàng kéo hắn vào nhà vệ sinh. Bồn rửa là hai dùng chung, tôi kéo tay hắn, đặt dưới vòi dùng lạnh rửa sạch.
Bóng đen đó đã lặng lẽ xuất hiện phía sau chúng tôi.
Tôi tình nghiêng người sang, góc độ đã nghiên c/ứu trước, vừa nhìn thoáng qua rất dễ người khác hiểu lầm.
vậy, tôi thậm chí còn chưa mở miệng nói bóng nói gió điều . Lý Mặc Ngôn đã nhịn không , đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tay đang nắm ch/ặt của tôi và Lâm Giang Dã, sau đó nắm ch/ặt nắm đ/ấm hướng vào hắn đ/ấm một .
“Vãi!”
Lâm Giang Dã hoàn toàn không thể né tránh. má bị đ/ấm một . Toàn thân ngả ra sau đầu đ/ập mạnh vào bồn rửa tay.
“Lâm Giang Dã, cậu mà dám làm vậy với tôi, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu rồi!”
Hoàn toàn không cho Lâm Giang Dã cơ hội giải thích, Lý Mặc Ngôn liên tục giơ nắm đ/ấm một rồi lại một . Vốn đã khí huyết tràn trền, cho dù là bạn thân đến nào nữa, không có lỗi với lương tâm cũng sẽ biến thành ủy khuất, sau đó hai người trực tiếp ở khu rửa tay bắt đầu đ/á/nh .
Tôi đứng sang một , nhìn bọn họ chó cắn chó. đ/á/nh cũng gần đủ rồi, tôi mới ý lao vào giữa bọn họ với đôi mắt đỏ hoe: “Các người là đủ rồi!”
Tôi chỉ vừa hét một tiếng, Lý Mặc Ngôn liền lập tức dừng lại động tác.
“Không phải, Vi Vi, anh…”
Tôi cũng không để hắn nói hết lời, liền quay người chạy ra khỏi quán cà phê. sáng sớm đã khảo sát đường , nên dễ dàng biết cách né tránh. Tôi nhìn Lý Mặc Ngôn đuổi theo tôi ra khỏi quán cà phê, nhìn quanh bốn phía không có kết quả, lại chạy một mạch về hướng nhà tôi.
Tôi trong góc khuất bước ra, lấy lọ th/uốc mỡ đã sớm chuẩn bị sẵn. Chơi đùa trong tay một lúc sau mới chậm rãi đến cạnh Lâm Giang Dã.
Cuối cùng hắn cũng ra khỏi quán cà phê, không bị người khác nhìn nên tìm một công viên vắng vẻ để đợi.
“Sao anh lại chạy tới đây rồi? Tôi đã tìm anh rất lâu.”
tình chạy một chút nên vẫn hơi hụt hơi khi xuất hiện trước hắn. Trực tiếp ngồi xuống cạnh hắn, nắm lấy tay hắn rồi bôi th/uốc vào chỗ bỏng.
“Vết bỏng trên tay không thể coi thường, nếu không tay xinh đẹp vậy để lại s/ẹo thì thật đáng tiếc.”
Sau đó tôi lấy ra một loại th/uốc mỡ khác trong túi.
“ anh bị đ/ấm mấy cái, nhìn cũng toàn vết bầm tím, anh bôi th/uốc này trước, lát nữa tôi cùng anh đến bệ/nh viện khám xem.”
Tôi tiếp tục nói huyên thuyên, Lâm Giang Dã lúc đầu vẫn trầm mặc. Sau đó, khi tôi chuẩn bị bôi lớp th/uốc mỡ thứ hai cho hắn thì hắn nắm lấy cổ tay tôi.
“Thẩm Vi Vi, giữa chúng ta chắc là vẫn chưa thân thiết đến mức này phải không?”
Biểu trên của hắn có chút nghiêm túc.
Dù sao tuổi còn trẻ đã có thể nắm , cũng đã định sẵn hắn định sẽ không phải là người quá ng/u ngốc.
Những kế hoạch đã diễn ra trong lòng tôi hàng ngàn hàng vạn lần, ba năm bị giam cầm trong bóng tối, tôi thực sự quá hiểu con người của Lâm Giang Dã, cũng biết phải đối phó với hắn nào.
Rơi mắt, ủy khuất.
Không nói chỉ nhìn hắn , mắt chảy trên cổ tay anh. Dường rất nóng, hắn không khỏi rút tay phải lại.
“Không phải, sao cô lại nữa?”
Ở kiếp trước dù có bị b/ắt n/ạt nào chăng nữa, tôi cũng không rơi một giọt mắt trước hắn, dùng cách nực cười này để gắng giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Lần này, tôi có thể không cả.
Chỉ cuối cùng có thể Lý Mặc Ngôn và Lâm Giang Dã thân bại danh liệt, để bọn họ nhận tất cả thống khổ mà tôi đã trải qua, tôi có thể hy sinh bất cứ điều .
Chỉ là diễn thôi, nếu nghiêm túc thì sẽ thua.
“Là tôi làm anh bị thương, nếu tôi không bôi th/uốc cho anh, lương tâm tôi sẽ bất an. Lý Mặc Ngôn cậu ấy… cậu ấy đ/á/nh anh, mười phần cũng có đến tám chín phần là tôi, tôi chỉ là bù đắp một chút, tôi không có ý khác…”
Giọng tôi khi nói chuyện cũng mang theo tiếng , càng nói càng ủy khuất, nức nở mà thể người đã phải chịu nỗi oan ức lớn lao là tôi vậy.
, đối với Lâm Giang Dã mà nói là th/ủ đo/ạn tốt .
Hắn quả nhiên hoảng lo/ạn tay chân, không biết phải làm . Vội vàng lấy khăn giấy định đưa cho tôi nhưng tôi không nhận, hắn chỉ có thể cúi đầu lau mắt cho tôi trước.
“Cô đừng chứ, tôi cũng không trách cô. Là vấn đề của tôi, lỗi của tôi, lỗi của tôi…”
Hắn thấp giọng dỗ dành từng câu.
Hoàn toàn không chú ý đến, ở cách đó không xa có người đang chụp vài bức ảnh.
Cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành cô gái trước , bức ảnh bị chụp lại.