Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

Chắc chắn là ai đó vu khống !

phải là xúi giục anh không?

Cô ta ghen nên đặt điều—”

Hách Viễn Châu nút ghi âm.

tên bắt cóc vang rành rọt trong phòng:

mô tả từng bước kế hoạch, từng xu tiền, từng câu bày mưu hãm hại.

Tô Hiểu Hiểu run rẩy như lá khô trong gió bấc.

Hách Viễn Châu tiến từng bước, ánh mắt rực ngọn lửa phẫn nộ:

“Cô muốn ngụy biện không?

Tôi lúc làm sao mù đến mức tin cô?

Tô Hiểu Hiểu, cô lương tâm nào không?”

Đối mặt với sự chất vấn, tuyến phòng thủ trong lòng Tô Hiểu Hiểu sụp đổ hoàn toàn.

Cô ta khóc nhào tới:

“Viễn Châu, là sai , chỉ là quá yêu anh, sợ anh cướp đi… anh tha lỗi cho lần không?”

Hách Viễn Châu giật mạnh tay lại, lực lớn đến mức khiến cô ta loạng choạng suýt ngã.

“Yêu? Yêu cô chính là làm tổn thương người khác à?”

Trong anh ta là thất và ghê tởm:

“Từ trở đi, đừng xuất hiện mặt tôi và các con nữa. Nếu không, tôi khiến cô trả hết những gì cô làm.”

Dứt , anh ta quay người rời đi, không thèm nhìn cô ta thêm một cái.

Tô Hiểu Hiểu sụp xuống sàn, khóc đến nỗi một tôn nghiêm cuối vỡ nát.

Vài ngày sau.

Hách Viễn Châu khóa trái cửa phòng, chặn hết liên hệ bên ngoài.

Anh ta ôm cái gối mà từng dùng, uống rượu như uống nước, ánh mắt dán chặt vào tấm hình phủ bụi trên bàn.

Chỉ cần uống thêm một ngụm, bóng dáng lại hiện rõ mồn một trong đầu anh ta.

Mỗi lần như vậy, trái tim như dao cắt, đến không thở nổi.

Ngày qua ngày khác, rượu càng uống càng nhiều, người càng tiều tụy.

Cho đến một đêm, men rượu trào như sóng, ức cũ thi nhau ập đến, ngột ngạt đến mức anh ta phải dậy tìm lối thoát.

Sáng sớm hôm sau.

Hách Viễn Châu đặt vé tàu đi Trường Bạch Sơn.

Tàu đến nơi lúc tuyết rơi trắng xóa.

Tuyết phủ núi rừng mênh mông — đúng cảnh mà năm xưa anh ta từng hứa đưa tôi đến xem.

Nhưng sau kết hôn, hứa anh ta phá hết lần đến lần khác.

đứng một mình giữa trời tuyết, gió buốt cứa mặt rát, nhưng đâu bằng ngực đang rỉ máu vì ân hận.

Rời Trường Bạch, anh ta đến Hải Nam.

Nắng vàng, biển xanh, bóng dừa đung đưa — những cảnh đẹp anh ta từng nói tôi nhìn ngắm.

Nhưng bây , bên cạnh anh ta trống trơn.

Nhìn những đôi tình nhân dắt tay nhau qua mặt, cô đơn trong lòng mọc rễ thành dây leo, siết nghẹn anh ta từng từng một.

Cuối , anh ta đến Chùa Cảm Niệm.

Khói hương uốn lượn, tiếng chuông chùa long lanh trong gió.

Nơi từng chứng kiến thề son sắt hai người:

“Nguyện đời đời kiếp kiếp không phụ nhau.”

Anh ta cười, cay đắng như nước mắt chảy ngược vào tim.

thề chính anh ta là người phản bội đầu tiên.

Sư trụ trì đi tới, nhận ra anh ta:

“Cô gái từng đi thí chủ đâu ?

Bồ tát thí chủ sao hôm nay không đến?”

Hách Viễn Châu run môi, không nói nổi thành .

Làm sao nói đây?

Người con gái ngày trong mắt chỉ mình anh ta,

chính anh ta đẩy đi đến tuyệt .

Trụ trì thở dài:

“Chấp niệm sâu quá thì khổ sâu.

Cắt ái xuất gia, thể giải thoát .”

“Không.”

Hách Viễn Châu lắc đầu, nghẹn khô:

“Nếu tôi không tìm , cả đời tôi không yên lòng.”

Trở về quê cũ.

Cửa gỗ mở, bụi bay lơ lửng trong ánh nắng.

Anh ta đứng giữa căn nhà đầy kỷ niệm thuở nghèo mà vui, khi bên cạnh luôn cô gái cười trong veo như nắng sớm.

Bỗng sau lưng vang quen thuộc hàng xóm:

“Viễn Châu đó hả?

Nghe nói anh thành phố giỏi lắm.

Chị dâu cứ khoe anh thương chị đến tận xương tủy.”

Anh ta đứng lặng.

Hóa ra, dù bỏ lại một mình suốt bao năm, vẫn bảo vệ danh dự cho anh ta mọi người.

Hàng loạt ức ào đến:

Sốt cao, tôi ngồi suốt đêm canh chừng.

Anh ta tập luyện khổ sở khóc thầm, tôi gửi vẽ lúa non và trời sao để động viên.

Anh ta bệnh nặng, tôi cõng anh ta suốt ba cây số đến trạm y tế.

Từng hình ảnh như từng lưỡi dao khoét sâu vào lòng.

Không chần chừ, Hách Viễn Châu thở dốc quay người chạy ra xe —

phải tìm bằng người phụ nữ .

Anh ta lao đến quân khu, đẩy cửa bước vào phòng lãnh đạo:

“Tôi xin từ chức.”

Lãnh đạo kinh hãi:

“Cậu điên à?

Đây là thời cơ thăng chức quan trọng nhất cậu!

Vì một người phụ nữ mà vứt cả tiền đồ?!”

Hách Viễn Châu cười đến run cả tay:

“Tiền đồ thì ích gì?

Đêm nào tôi mất ngủ.

Tôi bỏ rơi cô quá lâu.

Nếu bây tôi không đi tìm — tôi điên mất.”

Lãnh đạo nhìn anh ta hồi lâu, cuối thở dài một tiếng nặng nề:

“Cậu nghĩ kỹ chứ? đơn thì không đường quay lại.”

Hách Viễn Châu không do dự lấy một giây, cầm bút tên, chắc như đinh đóng cột:

“Tôi nghĩ kỹ . Không hối hận.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương