Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

14

Trong biệt thự.

Tống Ngộ Bạch đeo tạp dề, thuần thục chuẩn bị nguyên liệu rồi bật bếp đun dầu.

Ba tiếng sau, ba món mặn một món canh được dọn lên bàn.

Tôi thử một miếng, mùi vị bất ngờ ngon hơn tôi tưởng.

“Cậu học ăn khi nào vậy?”

Tôi từng thấy hắn bếp. Trước đây hỏi, hắn cũng bảo từng .

Chẳng lẽ lừa tôi ?

“Tôi lén học đấy, muốn cho Nhiên một bất ngờ.” Hắn mỉm .

“Không phải cậu luôn nói muốn có một người bạn trai biết ăn ?”

À, tôi nhớ rồi.

Hồi đó vì không thể né tránh hắn, tôi chỉ còn cách cố tình gây chuyện, kiếm đủ lý do vô lý để khiến hắn chán nản mà bỏ cuộc.

Nhưng tế là, ngoài một số khía hơi xấu xa, hắn lại rất tinh tế, kiên nhẫn. Dù tôi có làm loạn thế nào, hắn dịu dàng bao dung, cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu vô lý của tôi.

Khoảng một tháng trước, tôi biết hắn không biết ăn nên cố tình đòi hắn cho tôi.

Sau đó vì bận ôn thi, tôi quên mất chuyện này.

Không ngờ hắn lại nhớ và còn đi học ăn.

Không thể phủ nhận, tôi có chút cảm động.

Đây là ưu điểm của Tống Ngộ Bạch, nhưng cũng là điểm đáng sợ nhất của hắn— hiểu cách khiến người khác rung động.

Một người như vậy, muốn có được tình cảm của ai đó dễ dàng.

Ngược lại, nếu hắn không nữa, chắc chắn sẽ nhẫn tâm rời đi mà không chút do dự.

Buổi tối.

Sau khi xong, tôi quay về phòng. Vừa chạm công tắc đèn bị một vòng siết chặt từ phía sau.

“Kỳ thi đại học kết thúc rồi.”

Chỉ năm từ ngắn ngủi, nhưng tim tôi bỗng run lên dữ dội.

Trước đây có vài lần suýt vượt giới hạn, nhưng cuối Tống Ngộ Bạch đều dừng lại kịp thời.

Bởi vì tôi đã kiên quyết muốn chờ đến sau kỳ thi.

“Đợi đã, tôi chuẩn bị xong…”

Trong bóng tối, hắn khẽ cắn lên cổ tôi, giọng khàn đặc: “Phải giữ lời đấy, Nhiên.”

15

Đêm hôm đó, trời đổ lớn.

Những giọt nặng hạt trút xuống, đóa hải đường đỏ bị bỏ quên ngoài ban công run rẩy trong gió . Vốn được nâng niu trong nhà kính, nó làm chịu nổi trận này. Chỉ một lúc sau, những cánh hoa mềm mại đã bị gió vùi dập, rơi lả tả.

Nửa đêm, dần ngớt, nhưng bông hoa hải đường đã bị tàn phá đến chẳng còn lại bao nhiêu cánh, trông thật đáng thương.

16

Sau đêm đó, tôi lại một lần nữa nhìn Tống Ngộ Bạch bằng con khác.

Tôi cứ nghĩ những gì hắn thể hiện trong nửa năm đã đủ đáng sợ rồi. Không ngờ, trong chuyện này, hắn còn đáng sợ hơn.

Chỉ cần nhớ lại chuyện xảy ra tối , tai tôi đã đỏ bừng.

Thật xấu hổ.

Nhưng may mắn là, đại học hắn sẽ đi du học, tôi có thể tạm thời thoải mái vài năm.

Nhưng tế chứng minh, tôi đã vui mừng sớm.

Ngày nhập học, tôi Tống Ngộ Bạch đến trường đại học hạng hai ở thành phố B.

Đúng vậy, hắn không đi du học mà theo tôi đến đây.

Tôi sững sờ.

Hắn nói: “Đối với tôi, học đại học ở đâu cũng thế, hoặc không học cũng không . Công ty nhà tôi không yêu cầu bằng .”

Từ hồi hai, gia đình đã sắp xếp cho hắn học tài chính với giáo sư riêng. Việc lên ba đối với hắn chỉ là để trải nghiệm cuộc sống.

Ban đầu, hắn không định học tiếp đại học. Nhưng vì tôi đi, nên hắn cũng đi theo.

17

Năm ba đại học, tôi đến tuổi kết hôn hợp pháp.

Tống Ngộ Bạch nửa ép buộc, nửa dỗ dành, lôi tôi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Thật lòng mà nói, tôi rất bất ngờ.

Tôi cứ nghĩ với gia thế của nhà Tống, sẽ không dễ dàng chấp nhận một cô con dâu xuất thân trung lưu như tôi.

Dù có chấp nhận, chắc chắn cũng sẽ gây khó dễ cho tôi.

Nhưng mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ ngoài dự đoán.

Buồn thật, bố mẹ Tống Ngộ Bạch hoàn toàn không quan tâm đến chuyện hôn nhân của hắn.

Bởi vì với địa vị nhà , đã không còn cần đến hôn nhân chính trị để củng cố vị thế nữa.

Thế là, đến khi tốt nghiệp đại học, tôi đã kết hôn với hắn được một năm.

Không nói chứ, mỗi ngày tôi đều phát điên vì muốn ly hôn.

Đàn bình thường đều sẽ “diễn” trước khi cưới.

Tống Ngộ Bạch cũng không ngoại lệ.

Trước khi đăng ký kết hôn, hắn khá bình thường, dù có hơi biến thái nhưng cũng không đến làm mấy chuyện phản nhân loại.

Hắn vui, tôi cũng hài lòng.

Hai chúng tôi cũng xem như khá hợp nhau.

Thế nhưng sau khi kết hôn, độ biến thái của hắn lại thăng , những cách thông thường đã không thể thỏa mãn hắn nữa. Những thứ mà Tống Ngộ Bạch nghiên cứu ra không giống như thứ con người có thể nghĩ đến.

Hơn nữa, hắn cũng trở nên tàn nhẫn hơn hẳn.

Trước đây, tôi chỉ cần rơi vài giọt nước là hắn sẽ nương .

Bây giờ, tôi càng khóc, hắn lại càng hưng phấn.

Ai mà chịu nổi chứ?

“Tôi muốn ly hôn, tôi phải ly hôn với anh!”

Từ “ly hôn” này, một ngày tôi phải nói đến cả chục lần, thế nhưng hắn chẳng bận tâm, chỉ bóp cằm tôi, đầy phong lưu: “Là em chủ động quyến rũ tôi trước, bất kể có chuyện gì xảy ra, em đều phải chịu trách nhiệm.”

“Đừng khóc nữa, giữ sức đi.”

Năm thứ tư sau khi tốt nghiệp đại học, một nhóm bạn ba tổ chức buổi họp lớp.

Tôi kéo Tống Ngộ Bạch đi .

Vừa mới đến nơi, hầu hết mọi người đều vây lại, nhiệt tình hỏi han, nhắc về những chuyện cũ thời học sinh.

Có lẽ một phần là tình cảm thật, nhưng phần lớn là nịnh nọt lấy lòng. Tống thị trước nay vốn là hào môn đứng đầu, tập đoàn lớn trong ngành ẩm . Sau khi Tống Ngộ Bạch tiếp quản, hắn chuyển hướng sang lĩnh vực công nghệ thông tin, tự thành lập thương hiệu điện thoại riêng, chỉ trong vài năm đã lọt top 5 doanh số bán chạy nhất thế giới.

Nhờ điều đó, năm ngoái, giá trị tài sản ròng của Tống Ngộ Bạch đã xếp thứ ba trong danh sách tỷ phú thế giới.

Thứ ba đấy, lại còn là tầm cỡ thế giới, nếu là tôi, tôi cũng sẽ ra sức nịnh nọt.

Hiển nhiên, những người có ở đây cũng nghĩ như vậy.

vây kín lấy Tống Ngộ Bạch, thi nhau bắt chuyện với hắn.

Hắn kiên nhẫn đáp vài câu, sau đó khẽ gật đầu nói một tiếng “xin lỗi” rồi đi về phía tôi.

“Tống tổng, lâu rồi không gặp.”

tôi cũng có mấy cô gái đang tâng bốc.

Dĩ nhiên, chỉ muốn mượn tôi để tiếp cận Tống Ngộ Bạch.

Bề ngoài là khen tôi, nhưng ra mục tiêu là hắn.

“Ừm.” Hắn đáp lại lãnh đạm, xa cách.

Sau đó ngồi xuống tôi, tự nhiên nắm lấy tôi, đan chặt mười ngón.

Một cô gái tóc xoăn sóng lớn chú ý đến điều đó, che miệng nói: “Tống tổng và Nhiên tình cảm thật tốt.”

Nhiên đúng là có số hưởng ghê, chồng vừa đẹp trai, vừa giỏi giang, lại còn cưng vợ như vậy, tụi này ghen tị chết mất.”

“Đúng rồi đó.”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

Mấy năm trôi , khuôn tuấn tú lạnh lùng của Tống Ngộ Bạch đã hoàn toàn lột xác khỏi vẻ non nớt thuở thiếu niên, đường nét gương sắc sảo hơn, cả người toát lên trầm ổn, thâm sâu, giống như một kiếm sắc giấu trong vỏ.

Hắn chỉ ngồi đó, áo vest chỉnh tề, phong thái quý phái, không một khuyết điểm nào, đúng chuẩn hình mẫu “chồng quốc dân” trong mơ.

Không ai có thể ngờ được rằng, một người đàn như vậy lại có những sở … đặc biệt đến khó nói ra.

Buổi họp lớp diễn ra được một nửa, Chu Noãn Noãn mới xuất hiện.

Bốn năm trôi , cô ấy cũng thay đổi rất nhiều. Trước đây, Châu Noãn Noãn luôn mang phong cách thuần, giờ đã trở thành một mỹ nhân quyến rũ với váy ôm sát, môi đỏ rực, chẳng còn chút dáng vẻ của ngày xưa.

Điều quan trọng nhất là, cô ấy còn có hai người đàn .

Một là Phó Tinh Dã, người còn lại tôi không quen, mãi đến khi Châu Noãn Noãn gọi tên anh ta.

Lục Cẩm Xuyên.

Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra, đây là một trong những nam phụ của nguyên tác.

Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi của buổi họp lớp, hai người đàn này đã không ít lần ghen tuông ra , không ngừng khóe lẫn nhau vì Chu Noãn Noãn.

Nhìn vẻ bất đắc dĩ xen lẫn đau đầu của cô ấy, tôi lại liếc Tống Ngộ Bạch .

Một người vướng tam giác tình yêu với hai nam phụ.

Một người đã đăng ký kết hôn với nữ phụ độc ác.

Vậy trong hoàn cảnh này, hai nhân vật chính của câu chuyện… còn có thể đến với nhau không?

Sau buổi họp lớp, tôi suy nghĩ rất lâu, cuối quyết định hỏi thẳng Tống Ngộ Bạch.

“Hồi ba, anh có từng Chu Noãn Noãn không?”

Hắn có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của tôi, nhưng chẳng hề do dự mà đáp ngay: “Không có.”

“Thật không?”

Tôi không tin lắm.

“Cô ấy là nữ sinh đầu tiên ngồi bàn với anh đấy.”

“Trước Châu Noãn Noãn, những cô gái khác muốn ngồi chung với anh đều bị anh đổi chỗ ngay, chỉ có cô ấy là ngoại lệ. Nếu không phải vì , anh nói xem là vì cái gì?”

Tôi bắn ra một tràng câu hỏi dồn dập.

Tống Ngộ Bạch hơi nheo , bỗng dưng bật : “Em quan tâm chuyện này lắm à?”

“Đúng đúng đúng, tôi rất quan tâm, anh nói đi.”

Hắn nới lỏng cà vạt, giọng nói trầm thấp lười biếng: “Một loại cảm giác thôi.”

“Em có thể không tin, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Chu Noãn Noãn, tim tôi đập mạnh một cái, giống như có tiếng nói vang lên tai rằng tôi và cô ấy nhất định sẽ ở nhau trong tương lai.”

“Lúc đó, tôi đúng là có chút hảo cảm với cô ấy, nhưng chỉ ở bạn bè, đến .”

Nói đến đây, hắn khẽ nhếch môi, ánh đầy ẩn ý nhìn tôi: “Hoặc là, còn kịp , tôi đã bị em dụ mất rồi.”

“…Anh nói chuyện nghiêm túc chút đi.”

“Anh cởi áo làm gì?”

.”

“…Vậy mau đi đi.”

Tống Ngộ Bạch nhướng mày, ánh mang theo nét trêu chọc: “ Nhiên tưởng tôi định làm gì ?”

Tôi vớ lấy cái gối ném : “Không có, anh mau đi đi!”

Hắn khẽ, tiện đón lấy, sau đó lấy áo choàng đi phòng .

Tôi cũng buồn ngủ, liền mở điện thoại lên đánh rank.

Chỉ mất mười hai phút, tôi đã phá được nhà chính của đối thủ.

Vừa hay lúc đó, Tống Ngộ Bạch cũng xong bước ra.

Vô tình liếc một cái, tôi lập tức đơ người.

Tên này lại muốn quyến rũ tôi nữa ?

Tôi vô thức liếc nhìn, nhưng chỉ một cái nhìn thoáng ấy đã khiến tôi đứng hình tại chỗ.

Người đàn trước mặc một chiếc áo ngủ lụa màu trắng ngà, dây buộc ở eo buông lỏng tùy ý, để lộ một mảng lớn lồng ngực trắng trẻo. Trên người hắn còn vương hơi nước ấm áp sau khi , khiến cả người mang theo vẻ gợi cảm mơ hồ.

Hắn từng bước tiến lại gần, dây buộc lỏng lẻo dần nới ra, để lộ vòng eo thon gọn săn chắc, hình xăm hoa trà đỏ rực đầy bí ẩn trên phần bụng phải.

Chết tiệt, tên này lại đang cố quyến rũ mình rồi!

Trong lúc tôi còn đang ngẩn người, hắn bất ngờ đưa hai ngón kẹp lấy điện thoại của tôi, rướn người xuống, đôi môi nóng rẫy chạm vành tai tôi, giọng nói trầm thấp khẽ thầm:

“Chúng ta sinh một đứa con đi…”

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi.

Tên đàn này giỏi rồi, tôi thật không kiềm chế nổi nữa…

“Được, sinh hẳn một đội bóng luôn!”

– Kết thúc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương