Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa xem vừa chậc lưỡi cảm thán.
“Đây là vóc dáng đàn ông nên có!”
“Đây là sức hấp dẫn giới tính đàn ông nên có!”
“Đây là người đàn ông tôi nên thưởng thức!”
……
Tôi đang cảm thán hăng say.
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói run run.
“Cậu… cậu lại có những ảnh này?”
Tôi nheo quay đầu lại.
Chạm vào một khuôn mặt tinh xảo quen thuộc.
Bộ não vốn đang mơ mơ màng màng bỗng chốc tỉnh táo hơn nửa.
Tạ Thầm?
cậu ấy lại ở đây??
việc rất nghiêm trọng.
Rất trọng đại.
Rất then chốt!
Những ảnh Tạ Thầm cho một tài khoản phụ bí ẩn.
mà lại xuất hiện không thiếu một album điện thoại của tôi.
Tôi hoàn toàn tỉnh táo .
Quán bar ồn ào, cậu ấy kéo thẳng tôi ra ngoài, vẻ mặt căng thẳng hỏi.
“Những ảnh , cậu lấy ở đâu ra?”
Tôi theo phản xạ lấp l.i.ế.m cho qua.
“Ảnh gì? Ảnh cơ bụng á?”
“Đều là tôi lưu trên mạng về đấy… có gì đặc biệt ?”
Nhưng Tạ Thầm không nghe lừa.
“Mạng ? ràng là ảnh của một người, lẽ ra phải một nguồn đúng, cậu sẽ không… không phải là không có ấn tượng chứ?”
Biểu cảm nghiêm túc của cậu ấy khiến tôi ngày càng căng thẳng.
Nhớ lại những lời đe dọa từng cho cậu ấy bằng tài khoản phụ.
Cảm thấy ảnh chụp không ổn bắt cậu ấy chụp lại còn đặc biệt đưa ra yêu cầu biến thái.
Còn cả cái meme l.i.ế.m màn hình “hít hà hít hà” to đùng mỗi ngày…
Mỗi một cái đều là mức độ khiến người ta tối sầm mặt mũi.
Lúc này, đầu tôi có một ý nghĩ.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Tạ Thầm phát hiện ra tài khoản phụ là tôi!
Dứt khoát một mực khẳng định: “Thật không có ấn tượng nữa, dù cũng là lưu trên mạng, có người ngày cũng đăng loại này…”
Thái độ của tôi quá chắc chắn.
Tạ Thầm chưa hỏi mấy câu đã tin .
Nhưng bầu trời của cậu ấy dường sụp đổ nháy .
Miệng lẩm bẩm mấy từ khóa.
“Trên mạng…”
“Ngày cũng đăng…”
“Rất nhiều người xem…”
“Trời… đất ơi…”
Cậu ấy mất hết sức lực và biện pháp.
Suýt nữa thì liệt xuống đất.
Cũng phải.
Đột nhiên được ảnh riêng tư mình cho một người, còn dặn đi dặn lại phải bí , lại đăng lên mạng, còn người quen lưu lại không thiếu …
Đổi là ai cũng sẽ sụp đổ thôi đúng không?
Cậu ấy tất cả sở thích của tôi, sẽ bất bình thay tôi…
Thậm chí sau này tôi nhớ ra, câu “đàn ông nghiện game không phải thứ tốt lành gì”, là do tôi thành viên nhóm làm bài tập chểnh mảng vì chơi game chọc tức nên tiện tay đăng lên vòng bạn bè (WeChat Moments).
Đều được cậu ấy nhớ kỹ, và vì mà cai game.
Cậu ấy ràng đối xử với tôi tốt vậy…
Nhưng tôi không những trêu đùa cậu ấy.
Còn vì che giấu lời nói dối của mình mà khiến cậu ấy sụp đổ này.
Nhìn bước chân loạng choạng khi quay người của Tạ Thầm.
Cảm giác tội lỗi lại dâng lên lòng.
Tôi không kìm được lên tiếng.
“Khoan đã.”
“Tạ Thầm.”
“Cậu nghe lời nói thật không?”
Cả người cậu ấy khựng lại.
“Gì cơ?”
Tôi siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, lấy hết can đảm mở miệng.
“Được …”
“Thực ra không phải tôi lưu trên mạng đâu.”
“Những ảnh , chính là cậu cho tôi.”
Tạ Thầm ngẩn người.
“Hả?”
“Tôi cho cậu?”
“Là… ý gì?”
Cậu ấy ràng không thể xử lý thông tin này nhanh được.
Tôi thở dài một hơi.
“Tôi… chính là người dùng ẩn danh nhắn tin riêng cho cậu.”
“ lỗi, Tạ Thầm.”
“Vẫn luôn không nói cho cậu .”
“Thực ra người lướt thấy bài viết còn để lại bình luận, chính là tôi.”
“Tôi cũng rất nhanh xác định được, người đăng bài là cậu.”
“Nhưng tôi…”
“Tôi cũng không tại nữa, có thể là tưởng phát hiện ra bí của cậu? Hay là gì khác, , trêu cậu thôi…”
“Sau … tôi lập cái tài khoản phụ …”
“Thật rất lỗi, tôi…”
“Tôi thật không cố ý trêu đùa cậu đâu, cậu tôi lỗi tôi cũng chịu, bồi thường cũng được, thật đấy, lỗi…”
Sau khi thú nhận một hơi, so với nỗi sợ Tạ Thầm trách cứ ghi thù.
lòng tôi nhiều hơn lại là trút bỏ được gánh nặng.
Bởi vì tôi quả thực luôn cảm thấy, tôi có lỗi với Tạ Thầm.
Tôi cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn cậu ấy.
Hồi lâu sau.
Tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
Tiếp là một giọng nói rất dịu dàng.
“Cái này có gì mà phải lỗi chứ?”
Tôi quay đầu.
Va vào đôi chứa đầy ánh của Tạ Thầm.
“Đã là cậu , vậy thì tôi nói thẳng nhé.”
“Nếu trên giới này, bắt buộc phải có một người nắm bí của tôi, nắm thóp tôi.”
“Tôi hy vọng nhất, người là cậu.”
“Cũng may là cậu.”
“Tiểu Sơ.”
Cậu ấy chớp chớp .
“Có thể gọi cậu vậy không?”
“Trước khi cậu lỗi tôi cậu có quên mất không? Tôi còn đập chậu cướp hoa của bạn phòng mình đấy, bản thân tôi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tôi còn nói bao nhiêu lời lẽ nghịch thiên, kiểu gì thì cũng là tôi xấu xa hơn một chứ? Ha ha ha.”
Tôi ngẩn người.
Nhìn đôi chân thành của Tạ Thầm.
Giơ tay che mặt.
“Thực ra… này lại liên quan đến một khác…”
Tạ Thầm nghiêng đầu.
“Gì cơ?”
“Tôi và Giang Ngộ…”
“Là em ruột đấy.”
Không là do chột dạ hay gì khác, tôi đè thấp giọng xuống rất nhỏ.
Nhưng Tạ Thầm không hỏi lại lần thứ hai.
Cậu ấy nghe .
Người ngơ ra .
“, em?”
Tôi gật đầu.
“À, đúng.”
“, em.”
“Vậy các cậu không họ?”
“Tôi theo họ mẹ, tôi theo họ bố, chúng tôi một Sơ (lần đầu), một Ngộ (gặp gỡ), không phải rất ràng …”
“Nhưng mà… chưa bao giờ nghe các cậu nói các cậu là…”
“Cũng, cũng chẳng có ai hỏi bao giờ…”
Tạ Thầm ngửa đầu nhìn trời.
Mất hai phút để chấp nhận thật này.
“Được .”
“Vậy… này cậu sẽ bí với cậu chứ?”
“ bí gì?”
Tạ Thầm sờ mũi.
“Thì… thực ra tôi vẫn luôn thích cậu ấy…”
Tôi chớp .
Không mượn mấy phần tác dụng của cồn, to gan nhắc lại.
“Cậu thích tôi?”
“Vậy chúng ta ở bên nhau chẳng phải là được ?”
“Còn bí gì nữa?”
Tạ Thầm sững sờ.