Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Máu tôi chứa pháp lực tu tiên, một số vong linh hấp thụ được liền lập tức tiến hóa.

Tôi ôm chiến phủ rồi ngã xuống bờ sông trong trạng thái nửa say nửa tỉnh.

Đám vong linh thì lại điên cuồng tràn ra ngoài.

Dịch bệnh nhanh chóng lan rộng khắp ngôi làng.

Sinh linh đồ thán, nhiều người chết thảm.

Viên Thiên Tu Châu mà tôi luôn bảo vệ lại bị tôi vô tình hút vào trong cơ thể.

Đây là bảo vật mà cả Tam Giới đều muốn có, ai nuốt vào thì tu vi sẽ tăng mạnh.

Chính lúc tôi sắp bị nuốt chửng, Nham Ngọc và Xích đã kịp thời lao đến cứu tôi.

Giấc mơ tiếp tục…

Thiên giới giận dữ, sấm sét vang rền, Thiên Đế ra lệnh cho Hà Tiên và Hà Thần lập tức phong ấn vết nứt sông, đồng thời cũng thông báo địa phủ bắt giữ các vong linh trốn thoát.

Dược Thần được lệnh giáng phàm, đã được hóa thành người phàm để cứu dân.

Nhưng một ngày trên thiên giới là một năm dưới trần gian.

Khi Dược Thần hạ phàm thì rất nhiều dân chúng đã mất mạng, không thể cứu vãn được nữa.

Nham Ngọc đã thay tôi cầu xin, nhưng Thiên Đế vẫn nổi giận, dù có là Đại La Thần Tiên cùng quỳ gối cầu xin cũng không thể giữ tôi lại.

Tôi bị tước đi toàn bộ tu vi và pháp thuật, sau đó bị đánh xuống địa ngục…

15

Mơ thấy bị roi quất nên tôi giật mình tỉnh dậy.

Bầu trời vẫn xám xịt, những con sóng giữa sông trào lên dữ dội. Nghiêm Hoắc, bà chủ nhà và ông chủ nhà đều đã trọng thương. Tiếng kêu gào đau đớn của dân làng vang vọng khắp nơi.

Tôi nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy Nham Ngọc đơn độc cố gắng trấn áp mọi thứ, còn Xích thì đứng bên bảo vệ tôi.

Bất ngờ có một luồng sức mạnh lao tới, hất văng tôi và Xích ra xa mấy chục mét.

Nhìn thấy Nham Ngọc bị đánh văng ra hơn trăm mét và thương tích đầy mình, tim tôi thắt lại. Tôi vội vàng lao đến.

Nhưng chưa kịp chạm vào Nham Ngọc, Ngiêm Hoắc đã nhanh chóng lao đến và túm chặt lấy tôi.

“Ta nhìn thấy một nữ tiên cầm thiên phủ chém nát ranh giới con sông, vô tình giải phóng đám oan hồn. Vì thế mà ngôi làng này bị tàn phá, dân làng lâm vào cảnh khốn khổ suốt trăm năm, không ai có được kết cục tốt đẹp. Người mang trong mình thứ đó… lẽ nào chính ngươi là nữ tiên đó?”

Máu chảy ra từ khóe miệng anh ấy, ánh mắt đau đớn nhưng đầy căm hận nhìn tôi.

Tôi có thể thấy rõ trong đôi mắt ấy là sự bi phẫn tột cùng, là nỗi oán hận không thể tha thứ.

“Ta…”

Anh ta siết chặt lấy tôi, như thể đã tìm được câu trả lời.

“Chuyện do ai gây ra thì người đó phải gánh chịu. Nếu là em làm, vậy thì cũng phải do ngươi trả giá!”

“Cậu định làm gì?” Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích.

Anh ấy kéo tôi bay thẳng về phía trung tâm con sông.

“Hy sinh một người để cứu cả trăm cả ngàn mạng, ta không sợ trời phạt!” Hắn nghiến răng với giọng đầy quyết tâm.

Tôi sững sờ nhưng đầu óc trống rỗng, không biết phải phản ứng thế nào. Chỉ có thể nhìn hắn không ngừng vẽ bùa trong không trung.

Tôi đang từng bước tiến gần đến nơi lũ oan hồn đang gào thét. Trong tiếng rú rợn người ấy có lẫn sự phấn khích điên cuồng.

Tôi dám chắc rằng, chỉ cần tôi tiến thêm một chút nữa thì chúng sẽ lập tức xé xác tôi thành từng mảnh.

Dẫu sao tôi cũng chỉ là một con người bình thường, càng tiến gần nên cơ thể tôi càng run rẩy không kiểm soát nổi…

16

Ngay khi tôi nghĩ rằng cơn đau đớn sắp ập đến, Nham Ngọc bất ngờ đánh bay Nghiêm Hoắc ra và kéo tôi lên bờ.

Tôi nhìn cảnh tượng đột ngột trước mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Khóe miệng Nham Ngọc rỉ máu, trông hắn như đã chịu không ít thương tích.

Trên áo còn có những vết rách do bị xé toạc.

Hắn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt kiên định.

“Ta là tiên, bảo vệ Tam Giới cũng là sứ mệnh của ta. Để ta lo.”

Tôi lắc đầu:

“Nham Ngọc, tai họa là do tôi gây ra, phải tôi phải gánh lấy hậu quả.”

Từ xa tôi đã thấy Nghiêm Hoắc được vợ chồng chủ nhà dìu dậy.

Họ nhìn về phía này với ánh mắt đau buồn và bất lực.

Tim tôi thắt lại.

Hai người đáng lẽ phải được an hưởng tuổi già, nhưng vì tôi mà bị cuốn vào tai họa này, giờ phải chịu khổ sở giày vò.

Tôi còn khiến cả dân làng này rơi vào cảnh lầm than suốt trăm năm qua.

“Nham Ngọc, tôi muốn chuộc lỗi.

Thiên Tu Châu có thể giúp tu vi tăng mạnh, nhưng cũng có thể xoay chuyển cục diện. Giờ chỉ có anh mới giúp được tôi.”**

Nham Ngọc thoáng sững lại, vẻ mặt cứng đờ.

“Sẽ có cách khác mà.”

Tôi biết hắn đang nói dối.

Máu của tôi đã bị những thứ đó hấp thụ, nên không thể dễ dàng tiêu diệt chúng được.

Thiên Đế không giết tôi, vì Thiên Tu Châu đã dung hợp với tôi và không thể tách rời.

Chỉ khi trải qua trăm năm lắng đọng, đợi viên châu ổn định và tôi có thể cảm nhận được nó, lúc đó mới có thể kích hoạt sức mạnh của nó.

17

Nghe những âm thanh hỗn loạn vọng lại từ ngôi làng, tim tôi bỗng thắt lại.

“Nham Ngọc, tôi phải nhanh chóng phong ấn vết nứt, nếu không thì dân làng sẽ ra sao đây? Tôi không thể để họ tiếp tục chịu khổ nữa.”

Nham Ngọc nắm lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Em đã quyết định rồi sao?”

Tôi siết chặt tay hắn với ánh mắt kiên định: “Nham Ngọc, trước chuyện đại nghĩa, chúng ta phải đặt thiên hạ lên trên hết. Đây là điều chính anh đã dạy tôi, anh đã quên rồi sao?”

Lời tôi vừa dứt cũng là lúc tôi hạ quyết tâm – chấp nhận số mệnh, gánh lấy tội nghiệt.

Không nói thêm một lời, Nham Ngọc lập tức đưa tôi đến trước mặt Nghiêm Hoắc.

Ba người họ nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Sau một lúc trao đổi ngắn với họ, Nham Ngọc cùng họ bắt đầu hành động.

Bốn người hợp lực vẽ rất nhiều phù chú lên cơ thể tôi. Tôi không rõ đó là loại bùa gì, nhưng tôi biết chắc rằng – bất cứ thứ gì chạm vào tôi sau khi những phù chú này hoàn thành thì đều sẽ không có kết cục tốt đẹp…

18

Sắp đến gần vết nứt đó nên Nham Ngọc quay sang nhìn tôi, khẽ nói:

“Ta sẽ đợi em.”

Đang trong nỗi sợ hãi nhưng tôi lại cảm thấy xúc động.

Không biết hắn đã cùng tôi lang bạt bao nhiêu vòng ở nhân gian, vậy mà giờ lại nói ra những lời như thế này.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt, tôi nhìn mọi người lần cuối và khẽ nói lời tạm biệt.

Rồi tôi lao thẳng vào trong vết nứt.

Vừa vào trong đó, tôi lập tức triệu hồi Thiên Tu Châu.

Vô số vong linh điên cuồng lao đến và gào thét bám lấy tôi, chúng không ngừng cắn xé.

Tôi cảm nhận được nỗi đau mà dân làng đã phải chịu đựng suốt trăm năm qua.

Nó thực sự đau đớn đến mức không thể chịu nổi.

Thiên Tu Châu tỏa ra luồng sáng mãnh liệt, kết hợp cùng những lá bùa bay lên, chúng bao bọc lấy tôi và lũ vong linh trong một vòng tròn.

Tôi nhìn thấy vết nứt dần dần được vá lại.

Giữa những tiếng gào thét thê lương ấy, tôi cùng chúng dần dần biến mất…

19

Bầu trời đột nhiên từ xám xịt chuyển sáng hơn, rồi dần xanh trong trở lại.

Mọi thứ đều đã trở về dáng vẻ vốn có của nó.

Làng quê yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Những tiếng than khóc thảm thiết khi nãy cũng tan biến hoàn toàn.

Những người từng bị oan hồn bám lấy nay đã hồi phục như cũ.

Ngôi làng bị tàn phá suốt trăm năm, cuối cùng cũng có được một lần tái sinh.

“Cảm ơn ngươi… vì đã từng cứu ông nội ta.” – Nghiêm Hoắc nhìn Nham Ngọc và nói thật chậm rãi.

Nham Ngọc chỉ lặng im, vẻ mặt hắn chất chứa nỗi buồn mà không đáp lại.

Trong màn đêm vô tận, tôi dần nhìn thấy ký ức của mình qua từng kiếp sống.

Đây là… hồn phi phách tán rồi sao?

Những hình ảnh vụt qua nhanh đến nỗi tôi không kịp nắm bắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn tột cùng.

Tiếng gào thét bên tai, sự giằng xé trên cơ thể, cả cảm giác thân xác dần trở nên trong suốt…

Tôi chợt nhớ đến Nham Ngọc.

Hắn đã đợi tôi suốt bao năm qua, cũng chịu đựng biết bao dày vò.

Cuối cùng lại còn phải hy sinh cả pháp lực, chỉ để giúp tôi được siêu sinh.

Nước mắt lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt…

20

Ngàn năm sau, tôi quỳ gối đầy chật vật trước mặt chư thần, trên người đầy những vết cắn rách.

“Yên Nhược, hình phạt đã mãn. Ngươi đã thấu hiểu nỗi đau mà nhân gian phải chịu chưa?”

Thiên Đế nhìn tôi đầy nghiêm nghị.

Tôi cúi đầu, thoáng liếc thấy Nham Ngọc đang lo lắng đứng bên cạnh.

“Yên Nhược đã biết sai. Từ nay nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ Tam Giới, sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa.”

“Vậy phạt ngươi tiếp tục trấn giữ nhân gian thêm một nghìn năm nữa, ngươi có ý kiến gì không?”

Tôi kinh ngạc rồi lập tức vui mừng gật đầu:

“Yên Nhược nguyện thề chết cũng sẽ bảo vệ nhân gian!”

Lúc chạm mắt với Nham Ngọc, tôi thấy hắn khẽ thở phào, còn tôi thì lại đỏ hoe cả mắt.

Tôi biết, trong chuyện này chắc chắn có công lao của hắn.

Nếu không thì với những tội lỗi tôi đã gây ra, sao có thể chỉ bị phạt nhẹ như vậy?

Không biết hắn đã làm những gì cho tôi nữa…

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương