Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi đẩy cửa bước vào, căn lập tức chìm trong tĩnh lặng.

Có người lén nhìn tôi, có người lại tránh mắt.

Bởi vì Lương Huấn đang dỗ dành một cô .

ấy cũng bẩm sinh khiếm thính.

Trên tai mang chiếc máy trợ thính hồng nhạt.

này, cô máy xuống, ôm chặt tai mình.

Gương mặt như muốn khóc không khóc nổi, không chịu nghe lời anh nói.

Lương Huấn cũng thấy tôi.

Chỉ liếc lùng một cái, rồi rời tầm mắt.

Anh cẩn thận bóc một chiếc bánh nhỏ, kiên nhẫn hạ giọng dịu dàng an ủi.

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy anh biết cách dỗ dành một người.

Vì mất thính giác từ nhỏ, tính tình anh luôn có phần cực đoan, lại mong manh nhạy cảm.

Chúng tôi quen nhau bảy .

Chuyện cúi đầu hạ giọng dỗ dành, xưa nay chỉ xảy ra trên người tôi.

Tôi đứng bên cửa, không bước vào.

Dường như cô kia cũng cảm nhận được không khí khác thường.

Cô quay đầu nhìn tôi.

mắt vừa chạm đến, những giọt lệ kìm nén liền ào ào rơi xuống.

Rồi cô đẩy Lương Huấn ra, vụt đứng dậy bỏ chạy.

Lương Huấn không hề do dự, lập tức đứng lên đuổi theo.

đi ngang qua tôi, bước chân anh khựng lại một nhịp.

này anh mới chính diện nhìn tôi.

“Tai của Hứa Niên không nghe được, ở đây lại hoàn toàn xa lạ.”

“Anh phải tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy an toàn rồi mới về.”

Tôi im lặng.

Anh ràng rất sốt ruột.

“Giang Hi Vi, Hứa Niên chạy ra ngoài này gặp chuyện đấy.”

Anh nhíu chặt mày, vươn tay đẩy tôi sang một bên.

“Em hiểu chuyện một chút đi. Có muốn ầm thì cũng chọn khác.”

tôi loạng choạng, lưng chạm vào tường.

Nhưng Lương Huấn hoàn toàn không nhận ra.

Anh sải bước vội vã, không ngoảnh lại một lần, rồi nhanh chóng bước vào thang máy.

2

Bầu không khí gượng gạo và nặng nề.

Cho đến có người bạn lên tiếng hòa giải như thường lệ.

“Chị dâu, Hứa Niên chỉ là học muội trực hệ của anh Huấn .”

“Đúng cả hai không nghe được, anh Huấn mới chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút.”

“Chị tuyệt đối đừng hiểu lầm, bọn em chứng, anh Huấn chỉ coi cô ấy như em nhỏ.”

Người bạn ấy nói rồi còn ra hiệu cho những người khác.

Trong , mọi người như vừa bừng tỉnh, đồng loạt phụ họa.

“Đúng đấy, bọn anh nhìn thấy cả.”

“Anh Huấn chỉ nghĩ cô một mình từ xa đến thủ đô học tập không dễ dàng.”

“Có giúp thì giúp một tay .”

Họ nói rất náo nhiệt.

Như tất cả chỉ là một chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến.

Nhưng trong mắt tôi chỉ còn lại hình ảnh vừa rồi, Lương Huấn dỗ dành cô học muội Hứa Niên.

Anh có phần vụng về gỡ hộp bánh nhỏ.

Thậm chí còn chu đáo nĩa đưa vào tay Hứa Niên.

Cô tức giận máy trợ thính, không chịu nghe anh nói.

Anh ràng biết cô không nghe thấy.

kiên nhẫn dịu giọng, chậm rãi an ủi.

ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Những việc anh cho Hứa Niên.

Chính là điều suốt bảy qua, tôi đã cho anh vô số lần.

Mỗi chúng tôi cãi nhau.

Lương Huấn luôn vô cảm máy trợ thính.

Khóa mình trong cả đêm.

Không nghe, không nhìn, không nói, dùng im lặng để chiến tranh với tôi.

Bạn bè anh thường khuyên tôi:

“Hi Vi, em cũng biết đấy, anh ấy quá mong manh nhạy cảm, càng cần sự dung và thương.”

giới của anh ấy nhỏ bé như vậy, nhiêu qua, cũng chỉ cho phép một mình em bước vào.”

“Anh ấy sự rất em, chỉ là không biết cách .”

Tôi đã tin.

mỗi lần anh máy trợ thính, nhốt mình trong .

Tôi ngồi ngoài cửa suốt đêm.

ràng biết anh không nghe thấy.

Nhưng cố nén mệt mỏi, cách một lại nhẹ nhàng gõ vài tiếng.

Trong lòng nghĩ, nhỡ đâu anh đang đeo máy trợ thính.

Nhỡ đâu anh nghe được tiếng tôi gõ cửa.

Thì anh biết tôi ở ngoài này chờ anh.

Biết đâu anh không còn giận nữa.

Nhưng giờ đây.

Tôi nhìn thấy anh biết cách thương một người.

Bỗng chốc như bừng tỉnh.

anh chưa từng tôi.

anh chỉ thoáng tôi trong khoảnh khắc tuổi trẻ.

chỉ vì qua, duy nhất tôi đủ kiên nhẫn dung anh.

Duy nhất tôi bằng lòng từ bỏ giới của mình, để bước vào giới nhỏ bé của anh.

3

Tôi cúi đầu khẽ.

Giống như vô số lần trước đó.

Nhẹ giọng nói với những người bạn đang dõi theo tôi: “Tôi biết rồi, để tôi về trước chờ anh ấy nhé.”

Bạn bè của Lương Huấn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

nói rôm rả, còn đích thân đưa tôi vào thang máy.

cửa thang máy khép lại, tôi nghe thấy có người đang gọi điện.

“Hi Vi không giận đâu, yên tâm đi.”

“Ngần ấy rồi anh chưa hiểu cô ấy sao, cho dù anh có gây họa trời long đất lở, cô ấy cũng chỉ bảo anh gây họa hay lắm.”

Cửa thang máy khép lại.

Âm thanh cũng mất hẳn.

Tôi ngẩng đầu, thấy trong gương gương mặt mình hơi tái nhợt.

Trên người là chiếc váy xám xịt.

sắc duy nhất còn sót lại, dường như chỉ còn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

Nhưng tôi đã từng đứng trên sân khấu, dưới đèn, tay lướt trên phím đàn piano lấp lánh.

Kể từ Lương Huấn.

Tôi trở thành trợ lý, bảo mẫu, thư ký của anh.

Chiếc đàn piano phủ bụi trong gác mái.

Ngón tay tôi, dường như cũng chẳng còn linh hoạt như xưa.

4

Hôm đó Lương Huấn trở về rất muộn.

Anh như thường lệ.

Thuận tay áo khoác, cà vạt, đưa cho tôi.

Nhưng lần này, tôi không đón .

Tôi đứng dưới đèn khách.

Thấy trên chiếc máy trợ thính đen của anh, dính vài hạt pha lê hồng.

Rất giống với máy trợ thính của Hứa Niên.

Anh siết chặt cà vạt trong tay, nhìn tôi.

Hàng mày hơi cau lại, lộ sự khó chịu.

Nhưng tôi không bước tới.

Dường như sự kiên nhẫn của Lương Huấn cuối cùng cũng cạn kiệt.

Anh ném quần áo lên sofa, mắt chằm chằm nhìn tôi.

“Giang Hi Vi, em đang giận dỗi với anh sao?”

Tôi lắc đầu.

Tôi không hề giận dỗi.

Nếu tôi còn cãi vã, còn khóc đến tan nát cõi lòng.

Thì có nghĩa là tôi còn để tâm đến anh.

Nghĩa là tôi chưa từng sự nghĩ đến chuyện rời đi.

“Hứa Niên bị thương rồi.”

“Cô ấy không đeo máy trợ thính, không nghe thấy tiếng còi xe.”

Lương Huấn nâng tay, khẽ đẩy gọng kính.

Bàn tay anh rất đẹp, thon dài, khớp xương ràng.

Tôi thoáng ngẩn người.

Đã từng, từng chi tiết trên cơ anh, tôi đến mê mẩn.

“Cô ấy một mình nơi này, anh không ngơ.”

“Giang Hi Vi, chẳng em ngay cả chút đồng cảm này cũng không có?”

Anh cau chặt mày, gương mặt tuấn tú viết đầy mệt mỏi và bực bội.

Anh vốn ít nói.

Tối nay chịu mở miệng giải thích như vậy, đã là hiếm lắm rồi.

Tôi bỗng : “Nếu đổi lại là em thì sao?”

“Em cũng có sư huynh, sư đệ.”

“Nếu em đối xử với họ như anh đối xử với Hứa Niên hôm nay thì sao?”

mắt Lương Huấn lập tức chìm vào lẽo.

“Giang Hi Vi.”

Khóe môi anh nhếch lên, bật ra một nụ châm biếm:

“Thì ra em hối hận rồi, hối hận đã một kẻ tàn phế như anh.”

“Hối hận vì đã bỏ lỡ mấy gã sư huynh, sư đệ tốt đẹp của em?”

Tim tôi như tro tàn.

Bỗng rơi rụng xuống đất, tan biến sạch .

, Giang Hi Vi.

thì buông đi.

Tôi gọi anh lại, muốn bản thảo đơn ly hôn chuẩn bị sẵn.

Nhưng Lương Huấn đã lướt qua tôi, đi thẳng vào ngủ.

Tôi nhìn bóng lưng anh.

Cái bóng gầy gò, lẽo đến xa cách.

qua, tôi dường như chỉ nhìn thấy bóng lưng ấy.

Trước kia, tôi mất mát, đau lòng.

Còn bây giờ, những cảm xúc ấy đã nhạt dần.

“Lương Huấn.”

Tôi khẽ gọi một tiếng.

Anh hơi khựng bước, quay đầu lại.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Khoảnh khắc tôi nói ra câu đó.

Anh vừa vặn máy trợ thính xuống.

Giống như vô số lần trước.

Mỗi giữa chúng tôi có khúc mắc.

Anh vậy.

, anh không nghe thấy.

mắt anh rất .

Nhưng cũng chỉ lùng nhìn tôi một cái.

Rồi xoay người, trở về .

“Cạch” một tiếng khẽ vang.

Vô cùng quen thuộc.

Lương Huấn khóa trái cửa.

5

Tôi đứng yên một .

Không nán lại nữa.

Đi đến huyền quan, thay dép.

Chiếc vali đã sắp xếp gọn gàng, đặt ngay bên cạnh.

Lương Huấn không nhìn thấy.

Không.

anh đã thấy.

Chỉ là không buồn để tâm.

Tôi đặt bản thảo đơn ly hôn lên tủ giày.

Kéo vali bước ra ngoài.

Hít một hơi sâu.

Nhưng lại thấy lòng mình vô cùng nhẹ nhõm.

Tôi không ngoái đầu nhìn lại.

Tôi nghĩ mình không giờ ngoái đầu.

Trên đường về căn hộ trước hôn nhân.

Tôi nhìn thấy bài đăng của Hứa Niên.

“Chỉ có những người từng dầm mưa giống nhau, mới hiểu nỗi đau sâu nhất của nhau.”

Cô ấy đăng kèm một tấm ảnh.

Chiếc máy trợ thính hồng, tựa vào chiếc máy trợ thính đen.

Có chút cảm giác nương tựa sinh mệnh.

Tôi thấy lượt thích của Lương Huấn.

Tay tôi khẽ run.

Tầm mắt thoáng chốc mờ đi.

Đã có vô số người từng nói với tôi: “Hi Vi, chính em đã cứu rỗi Lương Huấn.”

“Chỉ có em mới hiểu được nỗi đau, sự bất công anh ấy gánh chịu.”

“Bọn anh sự không dám tưởng tượng, nếu không có em, giờ này Lương Huấn ra sao.”

Anh từng vô cùng cực đoan, cô độc.

Giao tiếp xã hội vụn vỡ.

Sự nghiệp học thuật thậm chí suýt bị hủy hoại.

Tôi từng nghĩ mình sự hiểu anh.

Ngây thơ tin rằng mình đã cứu rỗi anh.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy lượt thích ấy, bảy qua bỗng hóa trò .

Đúng vậy, anh và Hứa Niên là đồng loại.

Cả hai mất thính giác từ nhỏ.

càng hiểu nỗi đau của nhau.

Khác với tôi – một cô khỏe mạnh, trọn vẹn cả thân lẫn tinh thần.

Cố chấp chen vào nhân quả của người khác.

Để rồi biến cuộc đời mình thành một mớ hỗn độn.

Tôi lướt qua bài đăng đó.

Chặn Lương Huấn.

Cũng chặn hết những người liên quan đến anh.

giới của anh sự rất nhỏ.

Nhỏ đến mức khiến người ta không thở nổi.

tôi phải rời đi .

Tùy chỉnh
Danh sách chương