Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ là mớ đồ tầm thường dùng để đối phó người ta trước kia thôi.”
“Đáng lẽ nên nằm thùng rác từ lâu rồi.”
Bạn tôi lo lắng, giống trước đây, tôi mà cãi nhau với Thẩm Chấp.
Tôi kéo tay cô lại, còn an ủi:
“Không sao đâu.”
“Tớ thực sự không thích anh rồi.”
Cách không xa, bóng lưng Thẩm Chấp khựng lại.
Nhưng mãi vẫn không quay lại.
Tôi ghé sát tai bạn mình.
Dùng nhỏ mức hai đứa nghe thì thầm:
“Bí mật nói cậu nhé.”
“Tớ có người khác rồi.”
9
ngày ra sân bay.
Tôi lại đổi vé.
Còn Thẩm Chấp thì không hề hay .
nghe bạn kể, hôm anh uống chút rượu, tưởng rằng tôi đi.
phát điên mà lái xe sân bay, kết quả gặp tai nạn.
Thẩm Chấp lái xe khi say.
Nên hoàn toàn là lỗi anh.
Dì Thẩm lần chủ cầu xin tôi:
“Tiểu , cháu bệnh viện thăm A Chấp không?”
“Nó sốt cả đêm, cứ gọi tên cháu suốt.”
“ thì may mắn hạ sốt, nhưng lại không chịu gì.”
…
“Tiểu , coi dì Thẩm xin cháu đấy không?”
nói dì Thẩm lẫn tiếng nghẹn ngào.
Nghe xong khiến tôi mềm lòng.
Thẩm Chấp đúng là phiền phức.
Anh rõ ràng , tôi không thể từ dì Thẩm.
Vốn dĩ, tôi và Thẩm Chấp là hai đường thẳng chẳng bao giao nhau.
Dù sao khác biệt quá lớn về gia cảnh.
là khi còn nhỏ, tôi nghịch ngợm rơi xuống nước.
Là dì Thẩm bất chấp nguy hiểm cứu tôi.
Còn để lại di chứng người.
vậy, khi dì Thẩm dùng điệu gần cầu xin gọi tôi.
Tôi thật sự không thể nhẫn tâm từ ân nhân cứu mạng năm xưa.
Tới bệnh viện, lòng thấy phiền muộn vô cớ.
Đẩy cửa phòng bệnh ra.
Thẩm Chấp ngồi yên lặng ở , nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ.
Gương mặt từng khiến tôi rung .
đây gần không còn chút sắc máu.
Không cần quay , anh đoán là tôi.
Thẩm Chấp lạnh lùng, đầy giận dỗi:
“Cậu gì?”
“Không nói không ở lại bên tôi sao?”
“Thấy tôi thế này, hả dạ lắm đúng không?”
“Không luôn miệng nói không thích à? Sao còn quay lại?!”
10
Tôi lặng lẽ mở giỏ trái cây mình mua.
Rửa một quả táo, gọt vỏ.
Thẩm Chấp cuối chịu yên lặng:
“Lâm Gia , tôi không thích táo.”
Tôi cười:
“Ai nói là gọt cậu ?”
Tôi cắt táo thành miếng, đưa lên miệng mình.
là tôi sợ chuyến thăm này quá nhàm chán, nên mua trái cây bản thân .
Câu nói Thẩm Chấp nghẹn lời.
Tôi rốt cuộc không nhịn mà trách anh:
“Thẩm Chấp, cậu thật sự rất phiền.”
Anh cứng đờ chốc lát.
“Gì cơ?”
Tôi bắt liệt kê từng điều:
“Sao không chịu uống tử tế?”
“Sao lại khiến dì Thẩm lo lắng?”
“Còn , sao để dì Thẩm phiền tôi?”
“Cậu rõ ràng tôi rất khó từ dì .”
“Chẳng lẽ, đây là cách cậu chủ lành với tôi?”
Anh lại trả lời trật hướng:
“Vậy còn cậu?”
“Sao lại đổi vé?”
“Không nói không ở lại bên tôi sao?”
Nhìn vào ánh mắt dậy sóng Thẩm Chấp.
Tôi vội vàng phủi sạch quan hệ:
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi đổi vé không cậu.”
“Là chồng chưa cưới tôi.”
Thẩm Chấp sững người.
Sau kéo môi cười lạnh:
“Lâm Gia , bây cậu nói dối không cần soạn kịch bản à?”
Nhưng tôi không nói dối.
Cách nhanh nhất để dứt khỏi một mối tình, chính là gặp người mới.
Khi Thẩm Chấp và Bùi Thanh Nguyệt đi công tác nhau.
Tôi nhờ mẹ sắp xếp mười buổi xem mặt với những người môn đăng hộ đối.
Trùng hợp sao, lại thật sự có một người khiến tôi lòng.
Là yêu từ cái nhìn tiên, rung từ sinh lý.
Nhìn ánh mắt bướng bỉnh Thẩm Chấp, tôi nhẹ nhàng nói:
“Anh nói đi tôi du học, cậu tôi không giỏi từ người khác, tất nhiên là không cản .”
“ nên tôi mới đổi vé, bay chuyến với anh .”
Nói xong, tôi lấy từ túi ra một thẻ ngân hàng.
“Nghe dì Thẩm nói, dạo này cậu thường xuyên đi công tác, là công ty đang gặp khó khăn?”