Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nghiêng đầu, nhìn người đang nói chuyện, hắn mặc áo sơ mi, hai khuy áo trên không cài, vẻ của hắn giống như con công xoè đuôi.
sau hắn còn có bốn người, nhìn người tới không có ý tốt.
“Kẻ thù của anh hả?” Tôi nhỏ giọng hỏi Thẩm Luật.
Thẩm Luật trả lời: “Là một kẻ tiểu .”
Ồ, là kẻ thù, “Vậy để em thay anh đánh cho hắn một trận.”
Tôi nhảy xuống từ lòng của Thẩm Luật,nghe được một câu của người đối diện, “Chỉ bằng cô, ha ha ha, con nhỏ này, đã thành niên chưa?”
Tôi lễ phép mỉm , “Vậy thử xem một chút.”
Vài phút sau, tôi nhìn vài người nằm trên đất, chạy tới Thẩm Luật tranh công, “Anh xem đi, em có thể bảo vệ được anh.”
Hắn hôn một cái tôi, mày cong , mắt là ý , “ giỏi.”
Tôi nghe xong lời này của hắn, lập tức bay , bắt đầu khoe với hắn những giải thưởng mà tôi đã đạt được.
Hắn ôm tôi đi bãi đỗ .
Chờ đến , tôi mới nghĩ đến mấy người kia: “Thẩm Luật, rồi em không chú ý xem có camera theo dõi không, mấy người kia có thể nào gọi cảnh sát bắt em không?”
“Sẽ không, camera ở bị hỏng rồi.”
“ anh biết?”
“Anh nói.”
7.
Lại một tuần nữa, tôi đi theo Thẩm Luật sắp được nửa tháng, vẫn không có phát hiện mới.
Không thể như thế được.
Tôi gọi điện thoại cho mẹ, hỏi rõ ràng chùa miếu bà đi cầu bái, ngày hôm sau tôi đi tới toà miếu.
Chùa miếu cách thành không xa.
tôi nói với Thẩm Luật là hôm nay tôi không đi công ty với hắn, hắn kinh ngạc, bởi vì sau tới Thành , tôi vẫn luôn đi bên cạnh hắn.
Hắn đi làm, tôi sẽ nằm phòng nghỉ của văn phòng hắn.
Hắn đi dự tiệc, tôi là bạn gái của hắn.
Hắn , tôi nằm yên ở .
Dù hắn đi đâu, tôi chỉ cần dày mày dạn mè theo hắn.
Tôi biết, loại hành vi này của tôi thật sự khiến người ta không biết nói , tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành phải ăn ngay nói thật với hắn, “Em đi là để bảo vệ anh.”
Mỗi lần hắn nghe tôi nói thế, , lại đột nhiên hôn tôi: “Không phiền, anh vui lắm!”
Cho nên, lần này hắn đi làm, tôi nằm trên giường nói là tôi không đi, phản ứng đầu tiên của hắn là “Có phải là em cảm không tốt không?”
Tôi thuận miệng trả lời: “Đúng vậy!”
Hắn bất đắc dĩ , hôn tôi một nụ hôn chào buổi sáng, sau đi công ty, tôi đứng bên của sổ hắn lái rời khỏi toà mới ra ngoài.
Ngồi taxi một giờ mới đến chùa miếu.
Nhìn tăng bên , tôi chạy tới hỏi: “Xin hỏi đại sư Nguyên ở đâu?”
“Sư phụ từ một tháng đã rời chùa đi du lịch, chưa .”
“Vậy nào hắn .”
“Không biết.”
Thôi kệ đi, một chuyến không.
Vì thế, tôi cầu một cái bùa bình an rồi rời đi!
Nhưn tới chân núi, đã nhìn một hoà thượng nhìn áo vải dài, phản ứng đầu tiên của tôi là, Nguyên đại sư!
sau lại phát hiện, người này quá trẻ, nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, dựa theo lời của mẹ thôi, nay đại sự đã mươi rồi.
tôi vẫn đi tới hắn: “Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Nguyên đại sư không?”
“Đúng là ta.”
Hắn nhìn tôi, vốn là phản ứng lạnh nhạt, không tới hai giây sau thì nhăn mi, “Thí chủ tới đây cùng ta.”
Tôi kinh ngạc, “Ngài biết tôi muốn hỏi ư?”
“Hiểu biết một chút.”
Tôi đi theo hắn tới một đình nhỏ ở chân núi, mới ngồi xuống hắn đã nói: “Mười tám , ta đã bốc một quẻ cho thí chủ, mệnh của thí chủ phạm hướng thành , ở lại thành sợ có tai hoạ nguy hiểm tới tính mạng.”
“Đại sư, tôi không ở thành có nguy hiểm tới tính mạng…” Tôi đã báo chuyện tuần hoàn cho hắn biết, “Đại sư biết nguyên chứ.”
“ quả tuần hoàn, có số mệnh định , vạn sự có luân hồi.”
“Đại sư, tôi không hiểu.”
“Muốn biết kiếp là quả kiếp này”
Câu này tôi nghe hiểu.
Cho nên, tôi cùng với Thẩm Luật kiếp có liên quan tới nhau ? Còn mắc nợ hắn?
“Vậy thì, xin hỏi đại sư, có cách nào phá giải không?”
Hắn tặng tôi sáu chữ.
Tìm đường sống chỗ chết.
Lúc gần đi, hắn còn đưa cho tôi một chuỗi hạt đeo , trên chuỗi hạt có bảy hạt châu, mỗi một cái khắc chú ngữ.
Tôi nhìn không hiểu, trực giác của tôi nói cho tôi biết, đây là bảo mệnh phù của tôi.
Sau này thật sự chúng minh trực giác của tôi là đúng.
8.
Tôi mới đi đến đường cái lớn, đã nhìn dừng lại, bảng số quen thuộc.
nghĩ như thế, cửa đã bị người đẩy ra, tôi Thẩm Luật đi tôi.
“ anh lại tới đây?”
“ lấy giấy tờ lại phát hiện em không có ở .”
Tôi chủ động nắm hắn, “Vì anh biết em ở đây? Anh đặt định vị trên người em à?”
“…Gắn ở di động của em.” Tôi còn chưa nói , hắn đã nắm chặt lấy tôi, lo lắng.
“Em chỉ là nghĩ em ở thành trời xa đất lạ, cho nên mới…”
“Tôi giơ đôi nắm chặt của tôi, bất đắc dĩ, “Thẩm Luật, em không giận, anh đừng lo lắng như thế.
mà…