Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Thiết bị quy mô lớn đặt trong núi sâu, tôi ngồi trên xe với vẻ u sầu.
Nữ nghiên sinh bên phòng thí nghiệm ghé qua hỏi: “Chị , chị với anh rể nhau nên mới không vui à?”
Câu nói đó khiến tôi bật cười: “Không có, chỉ là tranh một chút thôi.”
Cô ấy thở dài: “ nhau với trai đẹp đúng là cũng đẹp mắt thật.”
Vừa trò chuyện, tôi vừa xuống xe, tâm trạng cũng khá hơn phần nào.
Nghĩ đến gương của Lương , tôi cũng nguôi giận nhiều rồi.
Tính cách em họ tôi đúng là kiểu nghịch ngợm, chọc phá, được, dù nó cũng là em tôi.
“Tất làm việc nhanh lên.”
Tôi dặn dò mọi : “Đừng làm mất nhiều thời gian của ta.”
Cô ấy chớp mắt, lộ ra biểu cảm kiểu “em hiểu rồi”.
Công việc chuẩn bị trước đó khá chu đáo, nên quá trình thí nghiệm diễn ra rất suôn sẻ, thậm chí còn nhanh hơn tôi dự đoán.
“Yeah! Cuối cũng được nhà!” Nữ nghiên sinh hào hứng reo lên.
“Bọn mình có sớm một chút không? vậy có ghé thành phố chơi nửa ngày!”
“Nếu em muốn chơi thì cứ ở thêm vài hôm.”
Tôi chẳng quá khắt khe với yêu cầu ngoài công việc.
“Đi sớm đi.”
Trong ánh mắt nháy nhau đầy ẩn ý của bọn họ, tôi giả vờ bình tĩnh lên xe.
“ hôm nay trời cứ mưa suốt, u ám mãi, đi sớm cũng tốt.”
Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, tôi nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng bỗng cảm bên dưới xe rung nhẹ.
Tôi lập tức mở bừng mắt.
lúc đó, âm thanh dữ dội nham thạch sôi trào vang lên từ phía sau.
Các nghiên sinh ngồi sau hét toáng lên.
xế cắt không còn giọt máu, chỉ cắm lao thẳng phía trước.
“Là sạt lở đất!”
Tôi vội rút điện thoại gọi cấp : “ tôi ở đoạn XX trên đường cao tốc XX, vừa xảy ra sạt lở đất…”
Cuộc gọi bị ngắt.
Khi Lương đến nơi, hiện trường hỗn loạn vô .
“Khoảng hai trăm mét đường bị vùi lấp, hiện vẫn chưa xác định được thương vong.” Truyền hình đưa .
“Vợ tôi đâu?”
“Tín hiệu điện thoại của giáo sư Giang bị mất ở khu vực này, hiện vẫn chưa tìm …”
“…Cần cái gì…”
“Gì cơ ạ?”
“Máy xúc? Xe vận chuyển? Cậu cần thiết bị gì tôi đều có mang đến! Tôi phải vợ tôi! Cô ấy còn bị vùi dưới kia!”
“Ngài… ngài đừng quá lo lắng, bên tôi tiến hành điều phối…”
“Không thì cho tôi cái xẻng cũng được, để tôi tự đào, được không?! có là vợ tôi còn dưới kia không?!”
“Chủ tịch Lương, anh bình tĩnh đã…”
Tôi ở trong lều hộ thì nghe một giọng nói quen thuộc.
Điện thoại của tôi đã bị rơi ra ngoài cửa sổ trong lúc xe trượt, lẫn đống bùn đất ầm ầm phía sau.
Khi tôi thoát khỏi đoạn đường nguy hiểm, xế chân tay bủn rủn, dựa xe thở dốc.
Hai nhân viên ngồi sau thì ôm chặt nhau, cắt không còn giọt máu.
Tôi bảo họ nhanh chóng liên lạc với cảnh sát, rồi xế xuống xe đặt biển cảnh báo để nhắc nhở các xe khác.
Khi cảnh sát giao thông đến, tôi báo cáo tình hình và bị nhân viên y tế kéo đi kiểm tra sức khỏe.
Nhưng Lương làm có tới nhanh vậy?
Dù anh ấy có xem tức thì cũng không xuất hiện ngay lập tức được.
Tôi khoác chăn, bước ra khỏi lều.
13
Anh ấy điên cuồng đào bằng tay trần, mười ngón tay bê bết máu.
“Vợ , Lăng Lăng, em ở đâu, đừng dọa anh…”
“Lương !”
Tôi bật khóc, ôm chầm lấy eo anh ấy từ phía sau.
“Em ở đây mà, em ở đây.”
Anh ấy cứng một lúc rồi chầm chậm quay , nhìn tôi không nổi mắt mình.
“Em… em không ?”
anh ấy sụp đổ, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, ôm chặt eo tôi, chôn bụng tôi.
“Vợ , vợ , xin lỗi em, đều do anh nhau với em… Em giận rồi phải không? Em chắc chắn không anh em đến mức nào đâu…”
Tôi nói: “Lương , anh ngốc thật đấy.”
“ ta quen nhau bao lâu, anh em bấy lâu, đến đứa ngốc cũng mà.”
Anh tức đến đỏ : “Ai thèm em chứ! Là anh ghét em đấy!”
Nếu giọng anh không nghẹn ngào chó con rên rỉ thì câu này nghe còn có chút thuyết phục.
Anh run rẩy, càng ôm tôi chặt hơn: “Anh còn chưa trả thù xong, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.”
“Cái gì anh cũng cho em, em đừng hù anh nữa được không…”
Tôi cũng ôm anh: “Ngoan, không rồi.”
Anh chôn hõm cổ tôi, từng giọt nước mắt nóng rát rơi xuống: “ lời anh nói trước đây đều không phải thật, anh không muốn trả thù gì … Anh yêu em, yêu em nhiều lắm, em đừng rời xa anh được không?”
Tôi ngẩn : “Gì cơ?”
Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Em không nhắn anh gửi ?”
Tôi lắc : “Anh nói gì với em vậy?”
Lương nhìn tôi một hồi, rồi bỗng cười mà nước mắt vẫn chảy: “Không có gì đâu.”
Tôi lên đôi môi tái nhợt của anh: “Sau này từ từ kể cho em nghe.”
Anh sụt sịt: “Được… Vợ , mình nhà thôi.”
Thật ra tôi đã nghe được đoạn ghi âm mà anh gửi.
“Giang Lăng! Anh nói cho em , anh kết là để trả thù em! Em năm xưa lấy tiền nhục mạ anh, ép anh nhận trợ của em, giờ đến lượt em rồi đấy! Em gái em nói hết với anh rồi, em chưa từng anh, chỉ tham tiền của anh thôi, câu em khen anh dễ thương đều là lừa gạt…”
Giọng anh càng lúc càng nghẹn: “Cô ấy còn nói… giờ em nghèo kiết xác, nên mới lừa anh nói yêu anh, để sau này ly thì chia sản…”
Mười phút sau, một nhắn khác.
“Bây giờ em mà ly với anh, anh sẽ kiện em, để em không được gì hết!”
“Nhưng mà nếu em không ly , anh sẽ cho em… hu hu hu…”
“Anh đi tìm em ngay bây giờ… hu hu hu… mình đừng nhau nữa được không…”
“Anh cho em tiền, hết thảy đều cho em… Vợ đừng đi mà… hu hu hu hu hu…”
Sau đó chỉ còn tiếng khóc nấc nghẹn không rõ lời.
Tôi thở dài.
Thôi vậy.
nhà sớm một chút đi.
Theo tôi , đây chính là một câu chuyện: “Miệng cứng nhưng cuối thì có tất .”
Còn theo góc nhìn của đám bạn…
“Có phải là: Chó săn kiên trì đến thì có tất không?”
(Hết)