Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Tôi khẽ vuốt lại tóc, khóe mắt lướt qua gương chiếu hậu.  

Gương mặt trong gương được trang điểm tỉ mỉ bởi chuyên gia có mức phí năm con số, từng sợi lông mi đều hoàn mỹ, nhưng tổng thể lại không lộ ra vẻ trang điểm quá đậm.  

Quả nhiên, khi tôi mở cửa bước xuống, đôi mày đang nhíu chặt của Tần Hành dãn ra đôi chút.  

Cố Dư Thi chắc chắn biết Tần Hành thích kiểu phụ nữ như tôi nên mới tag anh ta.  

Anh ta có thể sẽ không vì một gương mặt mà lập tức động lòng, nhưng ít nhất sẽ không phản cảm với tôi.  

Tôi ngẩng đầu, nghiêng mặt một góc bốn mươi lăm độ hoàn hảo, hoang mang nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi mới học lái xe chưa lâu, vừa nãy vội quá nên phản ứng không kịp, anh có sao không?”

Tần Hành lắc đầu, đi ra phía sau kiểm tra xe rồi bình thản nói: “Không nghiêm trọng lắm, lái xe rời đi trước đi, đừng cản đường. Chút nữa cứ làm bảo hiểm là được.”

Tôi gật đầu, thế là hai chúng tôi đứng ven đường chờ nhân viên bảo hiểm đến làm thủ tục.  

Quá trình kết thúc, tôi tự nhiên lấy điện thoại ra, mở mã QR rồi đưa cho anh ta: “Thêm WeChat đi, nếu có vấn đề gì thì còn tiện liên lạc.”

Thái độ của tôi quá mức tự nhiên, không để anh ta có cơ hội từ chối.  

Tần Hành dừng lại một chút, rồi lấy điện thoại quét mã của tôi.  

“Hôm nay thật sự xin lỗi, để tôi mời anh ăn một bữa nhé?” Tôi ngước lên nhìn Tần Hành.  

“Không cần đâu, bảo hiểm đã xong rồi, có việc gì thì nhắn tin.”

Đúng như tôi dự đoán, anh ta từ chối tôi, sau đó lên xe rời đi.  

Tôi nhìn chiếc xe của anh ta hòa vào dòng phương tiện trên đường, siết chặt điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên.  

Mục đích hôm nay đã đạt được.  

Tôi không trông mong có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Tần Hành, chỉ cần lấy được cách liên lạc là đã thành công rồi.  

Tôi thích những mục tiêu có tính thử thách.  

Nếu anh ta quá dễ mắc câu, ngược lại sẽ chẳng thú vị gì.  

Tôi tìm thấy tất cả tài khoản mạng xã hội của Cố Dư Thi.  

Cô ta có vẻ thực sự rất thích Tần Hành, gần như chín trên mười bài đăng đều liên quan đến anh ta.  

Sự si mê của cô ta với Tần Hành lộ rõ từng dòng chữ.  

Những năm gần đây, nhà họ Cố ngày càng sa sút.  

Nếu không nhờ có nhà họ Tần rót vốn, e rằng đã sớm phá sản.  

Cố Dư Thi…  

Tôi thực sự muốn xem thử, nếu không có Tần Hành, cô ta còn có thể sống tốt thế này hay không.  

Nếu ông trời không trừng phạt cô ta…

Vậy thì tôi sẽ tự ra tay.

3

Suốt cả đêm, tôi nghiên cứu kỹ lưỡng trang cá nhân của Tần Hành.  

Anh ta đúng là kiểu người có cuộc sống đơn giản, hầu như không đăng gì cả, chỉ khi nào câu được cá thì mới khoe lên.  

Tôi không chủ động nhắn tin cho anh ta, chỉ lẳng lặng chờ đợi.  

Vài ngày sau, tôi đăng một bức ảnh lên trang cá nhân.  

Mặt nước hồ sâu thẫm gợn sóng nhẹ theo làn gió. Tôi cầm trên tay một con cá mè hoa lớn, hơi mím môi cười với ống kính.  

[Lại thêm một ngày không về tay trắng!]

Tôi kiên nhẫn chờ.  

Một tuần trôi qua, Tần Hành không thả tim, cũng không bình luận.  

Nhưng tuần này anh ta cũng không đăng bài nào, rõ ràng là không câu được gì.  

Tuần thứ hai, tôi tiếp tục đăng.  

Vẫn là cá mè hoa, vẫn là mặt hồ ấy, chỉ khác là lần này con cá còn to hơn, ít nhất bốn đến năm cân.  

[Trúng hời rồi!]

Anh ta vẫn không phản ứng.  

Tuần thứ ba, tôi vẫn kiên trì.  

[Câu mãi không hết, thực sự là câu không xuể.]

Đăng xong, tôi đắp mặt nạ rồi đi ngủ.  

Sáng hôm sau, mở điện thoại lên xem, giữa hàng chục lượt thả tim, tôi cuối cùng cũng thấy được cái tên mình chờ đợi.  

Tần Hành bình luận: [Xin hỏi đây là đâu vậy?]

Nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe môi tôi chậm rãi nhếch lên.  

Mắc câu rồi.

4

Lần thứ hai gặp lại Tần Hành, rõ ràng anh ta đã nói nhiều hơn.

“Chỗ câu mà cô nói thực sự nhiều cá vậy sao?”

Tôi kín đáo quan sát anh ta một chút, áo hoodie đen, quần thể thao xám, mái tóc đen không vuốt keo, cứ để tự nhiên rủ xuống trước trán.  

Khi nhắc đến chuyện mình thích, đôi mắt Tần Hành hơi mở to, ánh lên tia sáng hứng thú. Dáng vẻ lạnh lùng, cao quý trên tạp chí tài chính hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hào hứng của một sinh viên đôi mươi.  

Tôi khẽ gật đầu: “Đến rồi sẽ biết, tôi đến đây bao nhiêu lần mà chưa lần nào trắng tay cả.”

Thực ra tôi chẳng hề biết câu cá. Tất cả đều là do mấy ngày nay điên cuồng học hỏi chỉ để “câu” được Tần Hành. Địa điểm này cũng do tôi lặn lội hỏi han đủ kiểu, thậm chí tự leo núi tìm ra.  

Lúc Tần Hành mới bình luận hỏi tôi, tôi cố tình không trả lời ngay. Mãi đến hôm sau, tôi mới chậm rãi nhắn lại: [Ở trên núi, hơi khó tìm.]

Lần này, anh ta trả lời ngay lập tức: [Lần sau đi có thể cho tôi đi cùng không? Cảm ơn.]

Tôi đặt điện thoại xuống, thong thả ăn tối, đợi Tần Hành sốt ruột chờ lâu mới thản nhiên đáp lại:  [Được.]

Tôi và Tần Hành ngồi cách nhau vài mét, mỗi người một cần câu. Anh ta không chủ động bắt chuyện, tôi cũng chẳng tỏ ra quá thân thiện.

Thỉnh thoảng, khi một trong hai câu được cá, chúng tôi sẽ quay sang nhìn đối phương. Tôi nhận ra anh ta có vẻ rất muốn lại gần xem thử khi tôi giật được cá, nhưng dường như có chút do dự. Cuối cùng, anh ta chỉ liếc mắt qua một cách hờ hững rồi nhanh chóng thu lại, giả vờ như chẳng mấy bận tâm.

Dựa vào những bài đăng trên Weibo của Cố Dư Thi, Tần Hành vốn là người lạnh nhạt. Những gì anh ta không thích, ngay cả phép xã giao tối thiểu cũng chẳng buồn làm.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Hành luôn quen với việc thế giới xoay quanh mình. Sinh ra trong nhung lụa, bản thân lại xuất chúng, anh ta hiếm khi phải hạ mình lấy lòng bất kỳ ai.

Những năm qua, quanh anh ta chắc chắn không thiếu những cô gái vây quanh. Nếu tôi quá chủ động, chỉ e trong mắt anh ta, tôi cũng chẳng khác gì đám người kia, không đáng để để tâm.  

Sau lần đầu tiên chủ động đưa Tần Hành đến đây, tôi không nhắn tin thêm nữa. Nhưng tôi đã nắm rõ lịch trình của anh ta, vì vậy, mỗi tuần ít nhất một lần, tôi lại “tình cờ” gặp anh ta ở đây.

Chỉ là… chờ cá cắn câu quả thực rất nhàm chán. Đến lần thứ ba chạm mặt, cuối cùng Tần Hành cũng lên tiếng trước.

“Cô tìm thấy chỗ này thế nào?”

“Tôi đã đi hết các khu câu cá gần đây nhưng chẳng có gì thú vị. Lần đó leo núi, tình cờ phát hiện ra nơi này, thử một lần, không ngờ lại thích.”

Nhắc đến câu cá, Tần Hành rõ ràng nói nhiều hơn hẳn.  

Anh ta nhiệt tình cho tôi xem video câu cá da trơn ở sông Amazon. Tôi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lấy ảnh mình từng ra biển câu cá ngừ cho anh ta xem.

Anh ta thoáng bất ngờ, rồi có chút tiếc nuối: “Trước đây tôi cũng muốn đi câu cá ngừ, nhưng bận quá, mãi vẫn chưa có cơ hội.”

Lần đầu tiên, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi thật lâu: “Không ngờ cô cũng thích câu cá, con gái có sở thích này thực sự rất hiếm.”

Cứ thế, câu chuyện giữa chúng tôi dần trở nên hợp gu.

Chúng tôi đều thích trượt tuyết.  

Cùng yêu thích cuốn “Người thủy thủ bị biển khước từ” của Mishima Yukio.  

Đều nghe nhạc của Tamaki Koji.  

Dù có vài điểm khác biệt nhưng cả hai vẫn có thể hiểu được sở thích của đối phương.  

Chờ đến khi nhận ra, chúng tôi đã trò chuyện suốt cả buổi chiều, trời cũng dần tối.  

Sau đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau để câu cá, trò chuyện, thậm chí còn cùng nhau nuôi một con mèo hoang.  

Đó là một con mèo vàng chỉ mới vài tháng tuổi, mỗi lần chúng tôi đến câu cá, nó đều ngoan ngoãn nằm bên cạnh chờ ăn cá.  

Có khi cả hai không câu được con nào, nó sẽ nôn nóng kêu meo meo thúc giục.  

Tôi đặt tên nó là Niên Niên, ý nghĩa là “Niên niên hữu dư” (năm nào cũng dư dả).  

Mỗi lần đến tôi đều ôm hôn nó một chút.  

Tần Hành thì không thích lắm.  

Mỗi khi Niên Niên cọ vào người, anh ta đều tránh né. Anh ta là người có chút sạch sẽ quá mức, sợ lông mèo bám vào quần áo.  

Tối hôm đó, lúc tạm biệt, Tần Hành lần đầu tiên hỏi tôi: “Khi nào cô lại đến?”

Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “Dạo này công việc bận, chưa chắc.”

Trong mắt anh ta lướt qua một tia mất mát rất nhỏ, nhưng vẫn lịch sự gật đầu, không hỏi thêm.  

Cả tuần sau, tôi không đến.  

Mãi đến tuần thứ hai, tôi mới chậm rãi xuất hiện.  

Vừa thấy tôi, Tần Hành không biểu hiện gì, nhưng rất nhanh đã lặng lẽ dịch ghế lại gần tôi một chút.  

“Dạo này cô làm gì mà không đến câu cá?”

Tôi bước đến vuốt ve Niên Niên đang nằm trên đất.  

Nó duỗi người lười biếng, bụng nhỏ tròn trịa, bộ lông vàng bóng loáng, rõ ràng là được chăm sóc rất tốt.  

Tôi cười nhẹ, hỏi anh ta: “Dạo này là anh cho nó ăn à?”

Tần Hành ngẩng cằm lên, giọng điệu mang theo chút trách móc: “Rõ ràng là cô đặt tên cho nó, thế mà mấy ngày nay lại chẳng đoái hoài gì.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương