Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dắt cháu gái ra ngoài, tình cờ gặp lại người .
Mặt anh ta sa sầm:
“Em kết hôn rồi à?”
“Tụi em vừa ly hôn, con do em nuôi.”
Anh ta im lặng một lúc, rồi cười cợt giễu cợt:
“Vậy chúc em sớm tìm được người đàn ông thật thà.”
Tôi đáp lại, không kém phần sắc bén:
“Cảm ơn lời chúc phúc của anh.”
Hai tháng sau, anh ta say khướt đứng chặn cửa tôi:
“Tôi thích phụ nữ từng ly hôn.”
Ngừng một chút rồi nói thêm:
“Có con tốt.”
1
Mười ngày xem mắt năm lần.
Tôi phát điên.
Bèn trốn về anh trai phụ trông cháu.
Cháu gái tôi tên là , mới hai tuổi, người như tên, vừa ngoan vừa đáng .
Trời nắng đẹp, tôi dắt con đi công viên chơi.
lại chạm mặt bạn trai .
Ba năm không gặp, trông anh ta lại còn điển trai hơn .
Tôi nhìn cơ thể có phần phát tướng của mình, quay người định đi luôn.
dè gọi giật lại:
“Hà Mặc Mặc.”
Tôi cố tỏ ra bình thản:
“Trùng hợp thật.”
Tôi đã chuẩn tâm lý để anh ta chế nhạo vì béo lên, xấu đi.
anh ta chẳng nói cả, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào .
“Em kết hôn rồi à?”
Tôi hơi sững lại.
Người ta hay nói con gái giống cô, xem ra không sai.
“Vừa ly hôn, con theo em.”
Sắc mặt Kỷ Phàm lúc khó coi.
Không khí giữa hai người cũng dần tanh.
Một lúc sau, anh ta nhìn tôi, ánh mắt âm u, cất giọng đầy châm chọc:
“Vậy chúc em sớm gặp được người đàn ông tốt.”
Tôi không lép vế:
“Nhận lời chúc của anh.”
Nói xong bế cháu quay lưng đi thẳng.
Bế con mà toát ra khí chất của siêu mẫu sải bước trên sàn diễn.
Có lẽ, đây chính là thứ gọi là “làm mẹ thì phải mạnh mẽ.”
2
Tối đó, mẹ tôi đến anh trai tôi.
“Bây giờ con không muốn về cũng được. Mẹ sắp xếp cả rồi, quán ăn ngay đối diện khu chung cư của anh con. Con chỉ cần xuống gặp mặt một chút thôi.”
Tôi không đồng ý, mẹ lập tức nhập vai:
“Ông Hà à, sao ông đi sớm thế… Con gái mình chẳng nghe lời mẹ chút nào… hay là mẹ theo ông luôn rồi…”
Tôi: …
Tôi đành thua.
Lần xem mắt , đối phương rất bình .
Không chỉ bình mà còn… hơi đẹp trai.
tôi thì đã không còn bình nữa.
Tôi mở miệng là nói thẳng: “Thật ra tôi có một đứa con, đã hai tuổi rồi.”
Anh chàng kia khựng lại.
Tôi lôi điện thoại ra khoe ảnh : “Dễ thương đúng không?”
Anh ta im lặng hai giây rồi nói: “Dễ thương.”
Sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện nuôi con, còn rất vui vẻ kết bạn WeChat tôi.
Tôi: …
Thằng cha cũng không bình .
Cuối buổi, anh ta rất ga lăng tiễn tôi về tới cổng khu chung cư anh trai.
Tôi vừa quay đầu lại thì thấy… Kỷ Phàm.
Giật mình tôi lùi hẳn mấy bước: “Anh theo dõi tôi à?!”
Kỷ Phàm: “ mà được, đi ngang đường lại đụng trúng em.”
Thì ra anh cũng sống ở khu .
Tôi hừ một tiếng.
Kỷ Phàm nhìn về phía anh chàng kia vừa rời đi, đột nhiên hỏi:
“Người đó là ?”
Thật ra tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.
không hiểu sao, tôi buột miệng:
“Chồng .”
Kỷ Phàm khựng lại.
Gió đêm mùa hè thổi qua mát , anh cúi mắt nhìn tôi rồi đột ngột hỏi:
“Con em mấy tuổi?”
Tôi ngẩn người:
“Hai tuổi.”
“Vậy tức là vừa tôi xong em đã cưới thằng đó rồi?”
Tính theo thời gian thì… đúng là vậy thật.
“Hết cách, trót có bầu rồi cưới.”
Ánh mắt Kỷ Phàm lúc .
“Ly hôn rồi mà còn gặp mặt?”
Tôi buột miệng nói dối luôn:
“Vì con chứ sao.”
“Không kiếm được thằng nào cưới nên định quay lại à?”
Câu khiến tôi hết nổi.
Tôi phản pháo ngay:
“Yên tâm, người tôi toàn vứt vào thùng rác cả rồi.”
Kể cả anh.
Anh tất nhiên nghe ra ẩn ý trong câu nói, nhìn tôi đầy giận dữ, định nói đó thì đột ngột nhìn về phía sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại theo phản xạ.
Thấy “chồng ” của tôi hớn hở quay lại.
Anh ta đứng mặt tôi, cười ngại ngùng:
“Mặc Mặc, mai mình đi xem phim nhé?”
Kỷ Phàm đột nhiên chen vào giữa hai đứa, vỗ vai anh ta:
“Anh bạn, cậu cô ấy vứt vào thùng rác rồi đấy.”
Trai đẹp: ?
Tôi: …
3
Tôi vội vã kéo anh chàng kia rời khỏi đó như trốn.
Trong đầu thì đang vắt óc nghĩ xem nên giải thích kiểu để thấy “tôi không cố ý vứt anh vào thùng rác đâu”.
anh ta lại nhìn về phía Kỷ Phàm rồi hỏi:
“Đó là… bố của đứa à?”
Tôi giật mình, gật lia lịa:
“Đúng vậy! Anh ta chuyên phá hoại mấy buổi xem mắt của tôi.”
Sợ Kỷ Phàm nói linh tinh, tôi chủ động khai báo:
“Để cắt đứt hy vọng của anh ta, tôi nói dối là từng ly hôn rồi, anh là chồng của tôi. Xin lỗi nha…”
Anh ta dừng lại hai giây, đập lên ngực mình một cái đầy nghĩa khí:
“Loại người như vậy không xứng làm bố! Em yên tâm, từ nay anh sẽ là ‘chồng ’ của em, có chuyện cứ tìm anh!”
Rồi lại ngại ngùng nói nhỏ:
“Vậy… mình có đi xem phim không?”
Tôi ậm ừ qua chuyện.
Nhìn bóng lưng anh chàng rời đi…
Mẹ tôi lôi từ đâu ra được cái giống người vậy trời?
Về đến , Kỷ Phàm đã không còn ở đó.
Gió đêm mùa hè thổi qua mặt, hơi se .
Tối đó, khi tôi đang nằm nghịch điện thoại thì bất nhận được một nhắn:
“Em kết hôn khi nào?”
Tôi bĩu môi.
Từng đó năm, Kỷ Phàm không lo tôi đổi số sao?
Tôi: “Làm ?”
Anh không trả lời.
Tôi bịa đại một ngày.
Cũng nể mặt anh nên để sau khi 2 tháng.
Anh không nhắn lại.
Đùa tôi à?
Tôi trở mình định ngủ thì điện thoại lại sáng lên.
Kỷ Phàm:
“Dịch bệnh còn chưa hết, đừng đi xem phim.”
Tôi ngớ người.
Kỷ Phàm tiếp:
“Mấy phim chiếu gần đây toàn rác.”
“Đi xem chỉ tổ phí đời.”
Tôi:
“Liên quan đến anh?”
Một lúc sau mới thấy anh nhắn lại:
“Nếu khu phong tỏa, tôi là người đầu tiên báo cáo em.”
Tôi: …
4
Mấy năm nay, Kỷ Phàm dường như chẳng thay đổi là bao.
Hồi đó khi nhau, thật ra tôi hơi sợ anh.
Anh là nam thần khoa Công nghệ Thông trường tôi.
Cao ráo, ít nói, mắt lúc nào cũng cụp xuống, môi mím chặt, nhìn nghiêm túc đến người.
Tôi anh bắt đầu cũng chỉ vì… một lời đồn.
Không biết từ đâu lan ra, bảo là anh thầm thích tôi.
Vì đồn đó, Kỷ Phàm tìm đến tôi.
Chiều ấy sau cơn mưa, ánh chiều đỏ rực chiếu vào lớp , anh gõ bàn tôi, tôi ngẩng đầu lên.
Tưởng anh đến chất vấn, tôi vội vàng phân bua:
“Em… em cũng không biết đó từ đâu ra, em…”
“ đồn đó là thật.”
Kỷ Phàm ngắt lời.
“Làm bạn gái anh nhé.”
Tôi sững người cả chục giây.
Ngơ ngẩn gật đầu đồng ý.
Lúc nhau thì ngọt ngào như ngôn tình, khi thì y chang phim truyền hình cẩu huyết.
Tôi lên cao , anh ra trường đi làm, cả hai đều bận.
Cộng thêm chuyện ba tôi phát bệnh nặng, tôi phải đôn đáo giữa bệnh viện và trường .
Sợ anh lo nên tôi không nói cả.
Đúng lúc đó, anh bận dự án, tôi không liên lạc được.
Áp lực dồn đến đỉnh điểm, tôi đề nghị .
Không trả lời WeChat, không nghe điện thoại.
Kỷ Phàm tìm tôi mấy lần, tôi đều trốn tránh.
Cuối cùng, anh chỉ nhắn một dòng:
“Chúc em cả đời bình an.”
Rồi cắt đứt liên lạc.
một người kiêu ngạo như anh, như vậy đã là cực hạn rồi.
Sau khi ba tôi mất, tôi có chút hối hận.
Nếu khi ấy thẳng thắn anh, có lẽ đã không .
Chỉ tiếc là có duyên mà không có phận.
5
sau, tôi từ chối lời mời đi xem phim của “chồng ”.
Rồi tò mò hỏi mẹ tôi:
“Sao cái anh đẹp trai đầu óc có vấn đề đó chưa người khác lừa cưới?”
“Mẹ nghe nói cậu ấy rất thích trẻ con, còn hay hỏi người ta có sinh con cậu ấy không… mẹ thấy con chắc chấp nhận được.”
Tôi: …
Thì ra trong mắt mẹ, tôi đã chẳng còn là người bình .
Vì dịch bệnh, công ty nhỏ nơi tôi làm đó đã phá sản.
Mẹ sức khỏe yếu, lo sau không chăm sóc nên ép tôi đi xem mắt cường độ cao, mong tôi sớm lấy chồng.
tình đâu thể nói đến là đến được.
Chỉ có người thì… nói gặp là gặp.
Tôi ôm đi dạo, cố tình đi đường vòng.
đụng trúng Kỷ Phàm.
Tôi: …
Anh đứng mặt tôi, không nói lời nào, cũng không đi.
Chỉ nhíu mày nhìn rồi hỏi:
“Em không đi làm à?”
Tôi ngớ ra.
Bây giờ tôi đang giả làm mẹ đơn thân.
“Thất nghiệp rồi, giờ toàn thời gian chăm con.”
Tôi cố tình mỉa mai:
“Thế nên chỉ còn biết mong có người đàn ông tử tế cứu vớt.”
Không Kỷ Phàm lại không phản bác.
Anh chỉ nhìn tôi một lúc rồi quay người rời đi.
Tối đó, một người anh khóa trên từng chung đại bỗng nhắn tôi.
Hỏi tôi có cần việc không.
Rồi gửi luôn thông công ty, mô tả vị trí, mức lương… đầy đủ hết.
Trùng khớp hoàn toàn nhu cầu của tôi.
sau, tôi nộp đơn.
Nhanh chóng nhận được lời mời phỏng vấn và đậu luôn.
Vừa vào làm vài thì có tiệc nhỏ của phòng ban.
Tôi nghĩ đây là cơ hội để làm quen đồng nghiệp nên đi cùng.