Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Bình luận lướt tới như sóng thần:

【Cảnh báo! Cảnh báo! Nam chính gặp nữ chính!】

【Ghế đá công viên Tây Thành!】

【Thôi xong, tiểu thư ơi, 480 triệu cô tiêu ! chuẩn bị hốt hàng đây!】

định cắt trung gian, tự hốt luôn? Chơi xấu quá trời!】

liên lạc với tôi!

Đúng như tôi nghĩ, cô vượt trung gian, chơi luôn giao dịch trực tiếp?

Năm trăm triệu tôi… à , bốn trăm tám chục triệu sắp bụi?!

Tôi phi ngay theo định vị tới công viên Tây Thành.

Quả nhiên, trên băng ghế cạnh hồ, Chu Dã và đang ngồi sát nhau.

Chu Dã nghiêng đầu, ra dáng chăm chú nghe cô kể chuyện.

Tôi phóng tới, chống nạnh chỉ thẳng : “Ồ! Cậu chủ Chu phong độ ghê ha! Ban ngày công trình vác gạch, ra đây ngắm hoa ngắm nguyệt cơ đấy!”

Tôi liếc sang , sắc như dao: “Cô à, vậy đẹp đâu nha? Buôn bán thành thì vẫn còn tình nghĩa! Giá còn thể deal ! Thế cô ve chồng tôi, bỏ qua chính thất như tôi, ý ? biết đạo đức nghề nghiệp hả? Định xài chùa hả?!”

!”

Chu Dã bật dậy, tái mét như sắp cháy nhà.

phải như nghĩ đâu! Bọn anh chỉ —”

“Cô .”

cũng đứng lên, giọng vẫn nhẹ như gió.

giơ tay khẽ ngăn Chu Dã: “Chu Dã, anh ra chỗ kia . Tôi chuyện riêng với cô .”

Chu Dã nhìn tôi, nhìn cô , đành miễn cưỡng bước về phía gốc cây.

quay sang tôi, tỉnh bơ như chưa .

Tôi khoanh tay, trừng : “ nhanh ! mặc đúng ? trước, bốn trăm tám chục triệu giá sàn đó!”

khẽ lắc đầu, ánh trong veo: “Cô , giữa tôi và Chu Dã, hoàn toàn cái như cô nghĩ. Tôi đối tượng hôn nhân do cha anh – ông Chu Thiên Hùng – sắp đặt.”

Tôi hơi khựng , tay cũng buông lỏng dần.

tiếp: “Mẹ Chu Dã – dì Diệp Uyển – từng bạn thân mẹ tôi. như chị ruột. Tôi biết dì Uyển bị chồng ruồng bỏ, mình nuôi con, cuối cùng buồn mất .”

Giọng cô dịu nhưng rõ từng chữ: “Tôi tiếp cận Chu Dã, vì áp lực gia đình, vì tôi giúp anh .”

Ánh nghiêm túc hẳn: “Chu Dã giờ rất nguy hiểm. Cha anh bệnh nặng, nhà họ Chu thì toàn hổ rình mồi. Anh ai chống lưng. Anh cần thời gian, cần tấm bình phong như tôi để đánh lạc hướng kẻ thù. Và tôi, sẵn sàng tấm bình phong đó.”

Tôi đơ , tay buông thõng như mất lực.

“Cô , tất những anh đang , chịu đựng cha mình hận, xoay sở trong gia tộc anh ghét… phần lớn để đủ sức mạnh bảo vệ cô.”

Thông tin dồn dập như sóng tát thẳng vào tôi.

Tôi há miệng nghẹn cứng cổ họng.

“Hứ.”

Cuối cùng tôi quay , hừ nhẹ: “Ai cần anh bảo vệ chứ! Tôi tự sống tốt !”

nhìn bộ dạng gượng gạo tôi, khoé môi khẽ nhếch, kiểu đã hiểu.

chỉ đứng lên, giọng nhẹ nhàng: “Tôi xong . Tạm biệt cô .”

Xong liếc Chu Dã cái quay .

Tôi đứng chết trân, đầu óc loạn như mớ bòng bong.

Chu Dã vội chạy tới, cẩn thận hỏi: “ … cô với thế? Đừng nghe cô linh tinh, anh với cô đâu…”

“Câm miệng!”

Tôi cáu, dậm chân bỏ .

được vài bước, tôi quay phắt : “Còn đứng đó ? Về nhà! Tôi… tôi khát nước!”

Chu Dã sững , sáng rỡ, chạy theo: “Được, về nhà. Anh rót nước cho .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương