Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Tôi và Bùi Thiệu đính hôn rồi.
Anh trai tôi đưa ra hai lý do không thể phản bác.
Một là: người đàn ông này là người đáng tin cậy nhất mà anh từng gặp.
Hai là: tôi đã cướp nụ hôn đầu của người ta, phải có trách nhiệm.
Thật ra trước đây, anh ấy từng nói sẽ để tôi được tự do yêu đương.
Nhưng với những gì tôi từng chứng kiến từ nhỏ, tôi tin rằng trên đời này, tiền bạc đáng tin hơn tình yêu rất nhiều.
Đàn ông có thể phản bội, chứ tài sản sẽ không bao giờ phản bội.
Khi tin tức lan ra ngoài, Trương Bác không thể bình tĩnh nổi.
Cậu ấy hẹn tôi đến quán bar mà tụi tôi hay lui tới.
“Cậu à… cậu đổi người khác đi. Cái ông đó mặt như tảng băng ấy, sau này cậu sống kiểu gì? Mà lỡ đâu hắn bắt nạt cậu thì tớ đánh không lại hắn đâu!”
Trông chẳng khác gì một bà mẹ lo con bị uất ức.
Tôi kể lại hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe.
“Tất cả là lỗi của chị em này…” Trương Bác vừa sụt sịt vừa giống như đứa trẻ con.
“Anh tớ rất tốt, có trách nhiệm, có bản lĩnh. Cậu cưới anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Lời của Bùi Tuyên khiến Trương Bác nghẹn họng.
Cậu ấy nắm lấy mặt Bùi Tuyên, nhào nặn hai bên má cậu bạn trai, “Cậu có bị đe dọa không? Bị đe dọa thì chớp mắt một cái!”
Tôi chỉ biết xoa trán, bất lực: “Cậu sắp bóp nát mặt người ta rồi, còn chớp kiểu gì?”
Trương Bác buông tay, cúi người thổi nhẹ lên gương mặt đỏ hồng của Bùi Tuyên.
“Là tớ không tốt… Tớ xin lỗi.”
Tôi quay mặt đi, không nỡ nhìn.
“Anh tớ chỉ nghiêm khắc với tớ thôi, chứ với cậu ấy sẽ tốt lắm.”
Bùi Tuyên nghiêm túc nói.
Trương Bác thở dài một tiếng dài thật dài.
Tôi biết cậu ấy đang tự trách bản thân. Nếu không vì cậu ấy, chắc tôi chẳng vướng vào đống rối rắm này.
“Thôi được rồi, người ta là đàn ông kiếm tiền giỏi nhất ở kinh thành. Cả đời này tớ không lo thiếu tiền tiêu nữa.”
Tôi vỗ mạnh vào gáy Trương Bác một cái.
Hồi còn là “tam tỷ muội”, cậu ấy là đứa mít ướt nhất.
Giờ có bạn trai rồi… vẫn là đứa mít ướt nhất.
13
Tiễn Trương Bác và Bùi Tuyên xong, tôi gặp lại Lê Minh.
Anh ta một mình đứng đó, áo quần xộc xệch, mái tóc vốn lúc nào cũng bóng bẩy chỉnh tề nay lại dính bết, mấy ngày rồi chắc chưa gội đầu.
“Thiên Thiên, nghe nói tháng sau em cưới Bùi Thiệu?”
Anh ta như muốn túm lấy tôi, nhưng rồi lại rụt tay về.
Trên tay áo vẫn còn vết son đỏ chót.
“Giám đốc Lê, bận bịu ghê ha.” Tôi cười nhạt. “Ít nhất cũng phải thay bộ đồ đã chứ? Mặc thế này tới gặp tôi là để khoe ân ái à?”
Tôi đưa tay che mũi, nhíu mày lùi lại hai bước.
“Mùi nước hoa trên người vợ anh, nồng quá.”
Lê Minh giấu tay ra sau lưng, nụ cười trên mặt dần cứng lại.
Hình như phát hiện biểu cảm mình không ổn, anh ta vội đổi sang vẻ mặt hòa nhã.
Thấy vậy tôi lại bật cười.
Tôi cười tươi rói, anh ta nhìn tôi một lúc lâu mới lên tiếng: “Em thực sự định cưới Bùi Thiệu sao? Người đàn ông đó không phải loại em có thể kiểm soát được.”
Anh ta nói rất nghiêm túc, còn tôi lại càng cười lớn.
Tôi bước vòng qua người anh ta, đi ra khỏi quán bar.
“Thiên Thiên! Bùi Thiệu không phải người em có thể nắm được đâu. Anh ta tỉnh táo, quyết đoán, tàn nhẫn, em không biết chừng chết lúc nào đâu!”
Tôi không trả lời, không quay đầu, cứ thế rời đi.
Đàn ông vốn dĩ không phải thứ phụ nữ có thể kiểm soát.
Cái cần kiểm soát là bản thân họ có giữ được cái đầu dưới không.
Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào vì bị phụ nữ kiểm soát mà trở nên chung thủy cả.
14
Đám cưới của tôi và Bùi Thiệu vẫn đang được chuẩn bị như kế hoạch.
Trong nhóm hội con nhà giàu, chuyện nhà Lê Minh và Châu Văn Phương ngày càng náo nhiệt.
Lê Minh đi khách sạn bắt gian.
Sau đó đánh nhau với một tên “huynh đệ”.
Trong lúc đánh nhau còn chưa xong, Châu Văn Phương đã sang khách sạn khác… ngủ với một “huynh đệ” khác.
Cả hai còn đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nghe tin liền phóng ngay đến khách sạn kế tiếp.
Lần thứ hai, khách sạn lại rộn ràng.
Tưởng đâu Lê Minh sẽ đề nghị ly hôn, ai ngờ Châu Văn Phương là người mở lời.
“Nếu anh không thể chấp nhận các huynh đệ của tôi, vậy thì chúng ta ly hôn.”
Cả nhóm người trong group chat gào lên thảm thiết.
Mọi người trước đó còn cá cược xem ai sẽ là người nói ra trước.
Tôi cược Châu Văn Phương.
Đa số cược Lê Minh.
Ai mà chịu nổi việc vợ mình mỗi ngày lại ngủ với một người khác?
Tôi vì sao chắc chắn Lê Minh không dám đề nghị ly hôn?
Vì cái cách anh ta xử lý chuyện giữa tôi – anh ta – và Châu Văn Phương.
Rõ ràng là một tên hèn nhát.
Miệng thì nói muốn ly hôn với Châu Văn Phương, nhưng ngày ngày vẫn đi bắt gian.
Người thực sự muốn ly hôn chẳng bao giờ bận rộn như vậy.
Tôi thắng kèo, lời được năm mươi vạn.
Sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ Lê Minh:
“Em nghĩ tại sao anh không dám đề nghị ly hôn? Chỉ cần em đồng ý quay lại, anh lập tức ly hôn với cô ấy.”
Tôi trả lời:
“Cảm ơn Giám đốc Lê đã giúp tôi kiếm được năm mươi vạn. Chúc anh tiếp tục cố gắng, để tôi còn kiếm được trăm vạn nữa.”
Nói xong tôi block luôn.
Cái đầu anh ta chắc có vấn đề.
Còn tưởng tôi muốn quay lại.
Sau đó, một số lạ gọi đến.
Tôi vốn định từ chối, nhưng nghĩ sao lại bắt máy.
“Thiên Thiên, đừng cúp máy! Để anh giải thích… Văn Phương cô ấy bị bệnh, cần đàn ông giúp điều trị. Anh chỉ vì chữa bệnh cho cô ấy thôi. Bây giờ anh chưa thể ly hôn được, vì ly hôn sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu.”
Anh ta tuôn một tràng như sợ tôi cúp máy.
Tôi lạnh lùng ngắt máy rồi chặn luôn.
May mà tôi phát hiện sớm.
Nếu không, cưới phải người như vậy, cả đời chồng đi làm thuốc giải cho người khác, mà nếu phản đối còn bị chửi là hẹp hòi, không nhân đạo, mặc kệ tính mạng người khác.
Xin lỗi, tôi không có lòng dạ bao la như vậy.
15
Tôi và Bùi Thiệu kết hôn.
Ngày cưới, trong lòng tôi chẳng có sóng gió gì mấy. Ngoại trừ việc nhớ lại vụ cưỡng hôn hồi trước khiến tôi hơi ngại ngùng, còn lại thì vẫn ổn.
Lúc MC hỏi Bùi Thiệu:
“Chú rể, anh có nguyện ý từ nay về sau tuân theo lời thề kết hôn, dù là giàu sang hay nghèo khổ, bệnh tật hay mạnh khỏe, nhan sắc hay tàn phai, thuận lợi hay trắc trở, đều yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, và nguyện suốt đời trung thành với cô ấy không thay đổi?”
Nghe câu đó, tôi hơi hoảng hốt. Anh ấy sẽ thật lòng nói “Tôi nguyện ý” sao?
Câu này… bắt buộc phải có à?
Khi Bùi Thiệu dứt khoát trả lời: “Tôi nguyện ý”, tôi chợt sững người.
Tôi cũng nghe lại lời thề đó.
Tôi nhìn anh ấy, hơi mơ hồ. Đôi mắt sâu thẳm kia, đang nhìn chằm chằm vào tôi. Rõ ràng trong mắt anh ấy lúc này, chỉ có mỗi tôi.
“Tôi nguyện ý.” Nếu đời này anh ấy không phụ tôi, tôi cũng sẽ giữ lời thề ấy đến cùng.
Anh ấy ôm tôi vào lòng. Lần này là anh chủ động.
Mặt tôi đỏ bừng cả lên.
Phải một lúc sau anh mới buông tôi ra.
Tôi quay đầu nhìn xuống dưới, vừa khéo bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Lê Minh đang nhìn tôi chằm chằm trên sân khấu.
Như thể tôi là người phản bội anh ta vậy.
Bên cạnh anh ta là Châu Văn Phương – vẫn bình thản như đoá cúc lạnh lùng.
16
Sau hôn lễ, Châu Văn Phương một mình tìm đến gặp tôi.
“Tôi sắp rời đi rồi.”
Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm, như đang hoài niệm quá khứ.
“Tôi từng kết hôn ở nước ngoài. Anh ấy rất xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến tôi muốn kiềm chế căn bệnh của mình. Nhưng tiếc là anh ấy lại thích đàn ông. Tôi phát điên.”
Cô ta khẽ vuốt lớp vải của chiếc váy cưới tôi đang mặc, trong mắt đầy vẻ ghen tị.
“Tôi từng mơ có một hôn lễ với anh ấy. Tiếc là anh ấy không trao nó cho tôi, mà lại tổ chức đám cưới lãng mạn với một người đàn ông khác.”
Những câu nói nửa vời ấy khiến tôi đột nhiên có một linh cảm.
“Anh ta tìm cô rồi?”
Người đàn ông ấy cần một người vợ.
Châu Văn Phương – một người yêu anh ta đến phát điên – chính là ứng cử viên hoàn hảo.
“Ngày mai tôi sẽ quay lại. Về làm vợ của anh ấy. Anh ta nói tôi có thể ngủ với bất kỳ ai, chỉ là không được ngủ với anh ta.”
Giọng cô ta đầy chán chường, tuyệt vọng không đáy.
Tôi nghĩ, có lẽ cả đời này tôi cũng không hiểu nổi tình yêu.
Ít nhất là kiểu tình yêu như thế này… tôi thật sự không thể hiểu.
“Trước đây tôi từng thấy áy náy, vì đã cướp hôn phu của cô. Nhưng hôm nay tôi thấy ánh mắt chồng cô chỉ có mỗi mình cô, tôi yên tâm rồi. Tôi cũng chỉ muốn một đám cưới. Lê Minh có thể cho tôi.”
“Anh ta thực sự có ánh mắt như vậy à?” Tôi hơi ngơ ngác.
“Có đấy. Yêu một người thì không giấu được đâu. Chúc cô hạnh phúc.”
17
Sau khi kết hôn, cuối cùng tôi cũng hiểu được cái gọi là “tình yêu của Bùi Thiệu” mà người ta vẫn nói.
Biệt thự tân hôn, từ cách trang trí đến từng món đồ nhỏ nhặt, tất cả đều chạm đúng gu của tôi – như thể được sinh ra từ chính tâm ý của tôi vậy.
Hoa cỏ trong vườn đều là giống tôi yêu thích, kiểu dáng tôi thích.
Thậm chí hồ bơi cũng được thiết kế theo bản vẽ mà tôi từng làm hồi đại học.
Bản thiết kế ấy là độc nhất vô nhị trên thế giới.
Tôi không cảm thấy bị theo dõi, chỉ thấy được quan tâm một cách dịu dàng.
Khi Trương Bác và Bùi Tuyên đến chơi, cả hai đều sốc đến sững người.
“Trời ơi, không lẽ Bùi Thiệu nhắm cậu từ lâu rồi hả?” Cậu ta đi quanh biệt thự mấy vòng, từ trong ra ngoài, từ sân trước đến sân sau.
Cuối cùng tổng kết: kẻ yêu mù quáng nhất hóa ra lại là Bùi Thiệu.
“May mà tớ có cậu – người chị em tốt nhất quả đất, chứ không thì lấy đâu ra cơ hội gặp được một ông chồng yêu đến độ não tàn như vậy.”
Nếu không nhờ “nữ huynh đệ” của Lê Minh, tôi e là cũng chẳng có cơ hội gặp lại anh.
Nghĩ đến những chuyện đã qua, lòng tôi bỗng có chút ngổn ngang, cũng chẳng còn tha thiết muốn xử lý đám tra nam tiện nữ kia nữa.
Sau khi cưới, tôi vẫn tiếp tục đi làm ở công ty của mình.
Bùi Thiệu ngày nào cũng đúng giờ xuống đón tôi, không có tiệc tùng ban đêm, không mất tích cả đêm như trước nữa.
So với người từng cắm rễ ở công ty, bây giờ như biến thành người khác.
Nhân viên tập đoàn Bùi thị ai nấy đều tôn tôi là nữ Bồ Tát, vì tôi đã “cảm hóa” được ông tổng nghiện việc.
Cuối cùng họ cũng thoát kiếp OT triền miên mỗi tối.
Có người còn đặt ảnh tôi và Bùi Thiệu ở chỗ trang trọng nhất trong phòng làm việc, mỗi ngày cầu khấn chúng tôi mãi hạnh phúc, cầu cho não tình của tổng tài mãi mãi không được chữa khỏi.
18
Hai năm sau, tôi lại nghe tin về Lê Minh.
Anh ta sang nước ngoài tìm Châu Văn Phương, hỏi tại sao cô ta lại bỏ rơi mình?
Rằng anh ta đã vì cô ta mà phản bội tôi.
Rằng lẽ ra anh ta có thể sống hạnh phúc bên tôi.
Anh ta không dám chọc giận Bùi Thiệu.
Chỉ dám tìm đến Châu Văn Phương.
Kết quả, chồng của cô ta bước ra, cầm theo giấy đăng ký kết hôn, dọa kiện Lê Minh tội ngoại tình và phạm luật hôn nhân.
Lê Minh mất tôi, cũng chẳng giữ nổi Châu Văn Phương, ngày ngày sống như hồn bay phách lạc.
Giới phú nhị đại ở thủ đô ai cũng biết chuyện bê bối của Lê Minh, chẳng có cô gái nào chịu liên hôn với anh ta nữa.
Anh trai tôi và Bùi Thiệu vẫn luôn dồn ép Lê gia từ hai phía.
Lê gia không còn trụ nổi.
Cuối cùng, Lê lão gia đưa đứa con riêng ra, liên hôn với một cô gái có gia thế không quá nổi bật.
Từ đó, Lê Minh bị đuổi khỏi Lê gia.
Trở thành kẻ trắng tay.
Ngày nào cũng say xỉn, có lần uống đến mức nằm giữa đường và bị xe tông chết.
Một người từng rực rỡ như thế… cứ thế mà lụi tàn.
Bùi Thiệu nói, sau khi biết Lê Minh chết như vậy, Châu Văn Phương phát bệnh trầm cảm nặng, sống dựa vào thuốc mỗi ngày.