Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Điều duy nhất thay đổi, anh Tần nhiều hơn hẳn.

Trước kia, anh bận rộn, một tuần ba lần, ở rồi lại lao làm.

thì ngày nào , y hồi mới cưới.

Hôm đó, tôi đang sấy tóc.

Anh Tần tắm xong, nửa nằm nửa ngồi trên .

“Ding.”

tôi để trên tủ đầu vang lên.

Tóc khô, tôi leo lên .

vẫn ở đó, anh Tần thì đang mở laptop xử lý tài liệu.

Anh vốn không bao kiểm tra tôi, nên tôi mặc định hôm nay .

Tôi mở máy.

Tin nhắn hiện rõ trước mắt.

[ : Nghe nói anh Tần bị tai nạn, trí nhớ thật hả?]

[ : Tình cảm còn ổn không?]

Tôi nhướn mày, trong lòng thoáng dậy chán ghét.

trai cũ tôi.

Năm năm trước, chia xong liền bay ra nước ngoài.

vẫn hợp tác làm ăn, nên liên lạc chưa từng xóa.

Tôi từ tốn nhắn lại:

[Diên Thư: Chuyện không liên quan công việc thì đừng nhắn. Việc riêng tôi, Tổng Giám đốc không cần quan tâm.]

Không buồn xem anh ta trả lời , tôi tắt máy, ném sang một bên.

Bên cạnh, anh Tần bỗng hỏi: “ nhắn với ai ?”

Anh đang trí nhớ, nếu nói thẳng trai cũ, e sẽ ảnh hưởng tình cảm.

Để tránh rắc rối, tôi nghĩ rồi đáp bừa: “Một đối tác làm ăn gần đây.”

không hẳn nói dối, bởi đúng đối tác.

Anh Tần im lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm soi thấu lòng .

Tôi thấy chột dạ, vô thức đưa gãi mũi.

Anh khẽ ừ một tiếng, rồi quay lại làm việc.

Tôi ngẩn .

Cứ tưởng anh sẽ hỏi tới, ai ngờ “ừ”?

Trong lòng bất giác nổi bực bội.

Tôi thản nhiên giật laptop anh, đặt sang một bên.

Anh Tần bị hành động bất ngờ làm sững lại, cau mày: “ làm ?”

Tôi cong môi cười, ngồi hẳn lên anh, ngón khẽ nâng cằm anh, hôn nhẹ lên má rồi nháy mắt: “Tối nay… làm không?”

Hơi thở anh Tần khựng lại.

Theo thường lệ, này anh đã sớm đè tôi xuống , bắt đầu cởi áo quần.

Nhưng bây , anh sau khi trí lại trở nên… đặc biệt thuần khiết.

Tôi thấy tai anh đỏ ửng, yết hầu trượt lên xuống, trong mắt dần hiện tầng mờ ám.

chắc chứ?”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp.

Lờ mờ nhớ lại, đêm đầu tiên chúng tôi khởi đầu thế.

Ánh mắt anh sâu thẳm, từng chữ từng câu: “Diên Thư, chắc chứ?”

Tôi đáp bằng cách hôn lên đôi môi mỏng ấy, lấy hành động chứng minh câu trả lời.

Sự thật chứng minh, con thật sự không nên quá “liều lĩnh”.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, sắc mặt tôi nhợt nhạt, đầu choáng váng.

Anh Tần ngồi cạnh, xoắn ngón , thỉnh thoảng lại len lén nhìn tôi.

Tôi thở dài.

Sao lại thế này, trí nhớ rồi mà kỹ năng tụt theo luôn ?

Thấy tôi không khỏe, anh ngập ngừng, kéo nhẹ vạt áo ngủ tôi: “Vợ… thấy chán ghét anh không?”

Ánh mắt anh đáng thương.

Tôi đưa xoa đầu anh dỗ cún con, dịu giọng trấn an: “Không đâu.”

Đôi mắt anh lập tức sáng rực, chống lên, ngẩng đầu hớn hở: “ tối nay làm thêm lần nữa được không? Anh hứa sẽ chăm luyện tập hơn.”

Tôi: “……”

Thôi, anh ngủ , trong mơ chẳng .

Cuối cùng, tôi đuổi anh trở lại làm việc. Anh mà còn lưu luyến, bước được mấy bước lại quay đầu nhìn tôi.

Buổi trưa, tôi hẹn Tần Diệu ăn ở một hàng.

Tôi với Tần Diệu vốn đã thân từ trước khi cưới, sau này anh Tần bận làm, đứa vẫn hay hẹn nhau cà kê.

Đang ăn, cô ấy bỗng hớn hở kéo tôi, dí vào mặt tôi:

sắp nước rồi! Chị dâu mau xem anh ta đăng trên vòng bè này.”

Tần Diệu lướt màn hình.

[ : Sắp rồi, gặp lại mình gặp.]

Ảnh kèm: một bông hồng đỏ thủ công, tinh xảo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương