Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Yêu nhau cả năm trời, đến biệt danh mật tôi anh còn chẳng .
Cũng đúng thôi, vì anh chưa từng chịu tìm hiểu tôi thật sự.
Nếu anh thực sự yêu tôi, không chịu nổi cô đơn phản bội?
sững .
Ngay sau đó, anh bật dậy phản bác: “Không thể nào! Rõ ràng thích hoa hồng !”
Tôi cười lạnh, đáp trả: “Là vì anh tặng hoa hồng , nên mới tự nghĩ tôi thích nó.”
“ , anh chưa từng yêu tôi. anh yêu, bản anh thôi.”
“Bây giờ anh còn dây dưa với tôi, không phải vì thấy mình sai, vì anh không cam .”
“Tôi đã cuộc sống mới. Mong anh đừng làm phiền nữa. Nếu anh còn tiếp tục, hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ coi chấm dứt.”
Tôi xách túi, chuẩn bị rời .
Nhưng lập lao tới kéo lấy tôi.
Anh gần mất kiểm soát, gào lên: “Diên Thư! Anh , ở bên anh để chọc anh thôi. Anh thay đổi , chúng làm từ đầu được không?”
Tôi vừa định giáng cho anh một bạt tai, thì từ phía sau bỗng đẩy mạnh anh ra, ôm chặt tôi vào .
Đôi bàn tay to, thô ráp giữ chặt tôi lồng ngực rắn , nóng hổi.
Ánh anh lạnh băng, sắc bén lưỡi dao: “Ngài , ngay chốn công cộng cũng muốn dây dưa với vợ khác ?”
anh lười nhác, nhưng đầy đe dọa: “Nếu ngài còn tiếp tục quấn lấy vợ tôi, thì mai trên hot search chắn sẽ thêm vài tin về thị.”
Trời ơi, quá tổng tài, quá soái !
tôi hét chuột chũi: Aaaa!
Trên đường về, tôi nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng hoàn mỹ anh, đôi sáng .
Về đến biệt thự, anh bế ngang tôi, ném thẳng lên giường.
Anh mạnh mẽ kéo lỏng cà vạt.
lúc tôi còn ngơ ngác, hốc anh bất ngờ hoe, nghẹn ngào: “Vợ à, anh thể làm anh … cần đừng tìm anh nữa.”
Tôi: ? Đây là kèo play gì mới vậy trời?
Thấy tôi im lặng, ánh anh tối sầm .
Anh cúi đầu cười tự giễu: “Xin lỗi, là anh quá trớn .”
Anh ủ rũ quay định .
Tôi vội kéo anh .
Trực giác mách bảo, chắn anh hiểu lầm gì đó.
Tôi hơi ngập ngừng hỏi: “Anh… là ?”
Vành anh càng , nghẹn , thể uất ức tận trời: “ rõ ràng , nhưng vẫn nhẫn tâm nhục nhã anh này.”
“ , anh là món đồ chơi thôi đúng không?”
Tôi nhìn gương mặt anh, thoáng nhớ tới .
So sánh qua… hai chẳng điểm nào giống nhau cả.
Nghĩ ngợi một hồi, tôi chắn đây là di chứng sau vụ tai nạn mất trí nhớ.
Tôi cố nhịn cười, còn trêu: “Đúng, anh là . nào, anh định bỏ ?”
Khí anh lập sụp đổ, anh vùi mặt vào đùi tôi, dáng vẻ đáng thương cực độ: “Anh không … đừng bỏ rơi anh.”
Khóe hoe , còn long lanh sương lệ.
anh không , dáng vẻ này khiến tôi mê chết sống .
Quả nhiên, nước chính là vũ khí chí mạng đàn ông.
Tôi nghiêm : “Vậy thì, mấy chuyện hồi đại học: tulip, cá chua ngọt, còn cả cái máy ảnh limited edition vụ bốc thăm – anh phải khai thật.”
Cơ thể anh lập cứng đờ.
Anh dè dặt ngẩng đầu nhìn tôi, run rẩy: