Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
Sau bữa tối, tôi một chai rượu vang đỏ về phòng.
Uống ừng ực vài ngụm, ngồi trên giường chờ chó c.h.ế.t kia về.
Cạch một tiếng cửa mở .
Tôi vội vàng chạy giường túm cổ áo đàn ông, nói lí nhí: “Úc Trình, anh có thích em không, đúng không, mau nói đi.”
Cơ thể anh run lên, dừng bước, khó tin quay đầu nhìn tôi.
Chỉ một lát sau, sắc mặt anh khôi phục, ánh mắt nhạt quét qua chai rượu trên bàn. Sau đó bế tôi lên, cau mày: “Em uống rượu rồi à?”
“Đúng không?” Tôi l.i.ế.m liếm tai anh, đầu dựa vào n.g.ự.c anh, tôi áp sát vào, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim và nhiệt độ của anh.
Tôi muốn nghe kỹ nói trong lòng anh, phát hiện ngoài tiếng tim đập thình thịch của anh thì không có âm thanh nào khác.
Tôi suy nghĩ, khả năng đọc suy nghĩ biến mất rồi? lại thế này?
Tôi do dự một .
Tức c.h.ế.t tôi rồi đàn ông chó , không nói thật, rốt cuộc vì chứ?
Anh đặt tôi lên giường, nhạt liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi: “Em say rồi.”
A a a không nghe được cả, không lẽ thực biến mất rồi, vào quan trọng lại hỏng hóc, say rồi.
Tôi nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm anh: “Em không say.”
Đồ đàn ông giả vờ ngu ngốc, rốt cuộc sợ cái chứ.
Thật là khó chịu.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức khóc.
Anh vẫn không thể chịu đựng được, thở dài một tiếng, lại gần, véo ngón tay ngắt của tôi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của tôi: “Anh thích em, Tống Gia Hân, từ hồi cấp 3 anh đã thích em rồi.”
Nhìn thẳng vào mắt nhau, tôi nhìn thấy trong mắt anh chứa đầy tình yêu sâu đậm, tim tôi đập loạn.
Tôi nheo mắt, kìm nén nhịp tim, nắm cổ tay anh: “Vậy anh không nói em biết?”
Anh không trả lời câu của tôi, ngón tay vuốt ve môi tôi, oan ức nói: “Tống Gia Hân, em có thích anh không?”
Tôi bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, đôi mắt to: “Úc Trình, em thích anh, tuy hồi cấp 3 em chỉ rung động với anh, không bằng anh với em…”
“Em nói ?” Anh cắt ngang lời tôi, nâng mặt tôi lên, điệu mang theo lo lắng hiếm thấy.
Tôi đè lên tay anh đang nâng mặt mình, cười tít mắt, đáp lại: “Em nói, em thích anh.”
Anh khẽ cười, đáy mắt tràn ngập vẻ .
Anh nhàng đặt môi lên môi tôi, ánh mắt chân thành, nóng bỏng, không chứa chút dục vọng nào.
Lâu lắm rồi, anh vùi mặt vào hõm cổ tôi, đột nhiên, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy cổ tôi.
Tôi ôm đầu anh, lên khóe mắt đỏ bừng của anh.
Anh dùng tay và chân, ôm chặt tôi, sợ tôi sẽ biến mất.
Tôi cười anh: “Sợ cái chứ? đã kết rồi.”
Cổ họng anh lên : “Khác mà, anh muốn cùng em bắt đầu từ yêu đương rồi mới đến kết , sinh con.”
Tôi cười nhạt: “Vậy ly trước, rồi yêu đương, vài năm sau lại kết ?”
Chỉ một thoáng, mắt anh hơi , nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đè tôi , bốn môi chạm vào nhau, xung quanh mọi thứ đều yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng và mây đêm không ngủ.
20.
Sáng sớm hôm sau, nào đó nói muốn đi hẹn hò.
Đi ngang qua phòng ngủ cũ, tôi nhìn nào đó một cái đầy ý nghĩa.
Lưng nào đó toát, dường như nghĩ đến điều đó, ngạc nhiên nói: “Mẹ em vào?”
Tôi ngửa mặt cười ha hả, nhảy lên lưng anh, anh đỡ tôi: “Chẳng lẽ không phải, miệng anh cứng nhắc, nào mới nói em biết chứ.”
Anh tức giận véo tôi: “Em thích anh thì đó chính là động lực lớn nhất để anh tỏ tình, hồi cấp 3 em lại coi anh là anh em.”
Tôi khịt mũi một cái, mắng: “Nói đến chuyện này thật là tức c.h.ế.t em, hồi cấp 3 không biết ai đã tố cáo em với giáo viên rằng em có tình cảm với ai đó, giáo viên cứ nhìn chằm chằm em cả năm trời.”
“Làm em không dám nói chuyện với các bạn nam, nói nhiều lời là lại bị gọi lên văn phòng nghe giảng.”
“Em lại không có tình cảm , rốt cuộc ai là kẻ ác độc như vậy, tức c.h.ế.t em.”
Anh: “…” Dù không phải anh.
Anh ho khan một tiếng, vô tình : “Vậy Ôn Bách Dự thì ?”
Tôi tò mò nhìn chằm chằm gáy anh, quay đầu dựa vào hõm cổ anh: “ cứ mãi chuyện của em và Ôn Bách Dự vậy?”
Tôi đột nhiên nhớ : “ chó c.h.ế.t trước còn ‘bịa chuyện’ em và Ôn Bách Dự yêu nhau.”
Mắt anh , không để ý đặt tôi ghế sofa, cứng miệng nói: “Chỉ thôi.” Nói xong, giúp tôi mang giày bệt.
Tôi cúi đầu véo khuôn mặt không cảm xúc của anh, cười nói: “Em không yêu đương với cậu , chỉ có anh, và chỉ có anh mà thôi.”
Anh ngẩng đầu, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh như biển , anh cong môi, nụ cười nhàng lan tỏa .
Tôi vuốt vuốt mái tóc mượt mà của anh, áp sát vào tai anh, nhàng thổi một hơi: “Anh xem nè, duyên phận vẫn khiến gặp lại nhau.”
Anh hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, anh cười: “Tất cả mọi gặp gỡ đều là kế hoạch của anh từ trước.”
Anh cong môi nở một nụ cười nhõm: “Nếu trời không duyên phận, thì anh tự mình tạo .”
Tôi quấn anh, cuối cùng không kết quả.
21.
Điểm hẹn đầu tiên: Tất nhiên là rạp chiếu .
Tôi chọn một bộ khá nổi tiếng: Kể về chuyện thầm thương trộm nhớ thời học sinh, nam nữ chính tốt nghiệp đại học vài năm sau gặp lại, nữ chính đã kết rồi.
Tôi vừa xem vừa khóc, thỉnh thoảng lại nức nở.
Ánh sáng quá tối, nào đó dựa vào vai tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh, cứ tưởng là anh thấy không hay nên dựa vào vai tôi ngủ.
kết thúc, cô lao công bật đèn.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, kết quả lại nhìn thấy ánh mắt của một cô ngồi cách anh một chỗ trống, cô mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, trông xúc động.
Cô dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào chồng tôi, tôi cúi đầu kéo tay anh đang che mặt lại, phát hiện anh mắt đỏ hoe, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt chưa khô.
Anh dùng mũi hừ một tiếng tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, sau đó vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Tôi: “?”
Đồ kiêu ngạo biến thành đồ đa cảm?
Tôi mỉm cười với cô .
Cô nở nụ cười buồn bã, khàn : “Chồng cô yêu cô, anh ấy vừa rồi cứ khóc thầm không tiếng động, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.”
Tôi rũ hàng mi dài dày, nghẹn ngào mỉm cười đáp: “Cảm ơn, tôi sẽ.”
này rạp chiếu im lặng, chỉ có cô lao công đang dọn dẹp ở hàng ghế trước.
Tôi nâng khuôn mặt ấm áp, dính nhớp của anh lên, lên khóe môi anh, đôi mắt sáng trong, cười tươi nhìn thẳng vào ánh mắt hơi né tránh của anh.
Tôi nói: “Úc Trình, em yêu anh.”
Đôi mắt anh mờ mịt, như phủ một lớp sương mù.
anh thấp, có thể khiến người khác cảm nhận được và kiềm chế tột độ của anh.
Anh nói: “Tống Gia Hân, anh yêu em, yêu em nhiều, cảm ơn em, người yêu dấu của anh.”
Xung quanh tràn ngập không khí say đắm, tình tứ.
Cô lao công cố gắng thu nhỏ tồn tại đã xem được một vở kịch tỏ tình, nở nụ cười tươi rói.
Cuối cùng cô lao công nhìn đồng hồ, cắn răng yếu ớt nói: “Hai diễn viên chính, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi.”
Tôi và anh nhìn nhau cười.
Đúng vậy, cảnh tiếp theo của sắp bắt đầu rồi.
(Hết)