Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Tôi cười hí hửng nhắn lại một chữ “OK”.
Còn chưa vui xong thì nghe có ai gọi tôi một tiếng.
Chưa hiểu thì ánh đèn rọi thẳng mặt.
? vậy trời?
Chương trình này đâu có nói là trợ lý cũng phải đâu mà…
Đạo nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng nhân hậu, như gió xuân ấm áp.
“Tiểu này, thầy Kỷ nói vừa nãy có gấp xử lý, nên món ăn này là do cô làm.”
“ giới thiệu một chút về hứng nhé.”
mà hứng !
hứng từ gài bẫy Kỷ Vân Thanh à?
Tên bây giờ đang mặc vest chỉnh tề ngồi đàng hoàng, lưng thẳng tắp, hai tay đan nhau.
Khóe môi còn vương nụ cười nhã nhặn, cứ thế mà tao nhã nhìn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo hoodie rộng thùng thình mình.
Sự chênh lệch hiện rõ mồn một.
Thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi!
06
Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh bước sân khấu.
Cái ánh đèn chết tiệt kia có thể tối lại một chút cho tôi nhờ không?!
Hu hu, biết thế sáng nay đừng lười không trang điểm…
Giờ đứng trước ống kính, dưới thứ ánh sáng trắng toát này, trông tôi chắc y như người thiếu máu.
Kỷ Vân Thanh à Kỷ Vân Thanh, anh giỏi lắm.
Chơi tôi đúng không?
Vậy thì đừng trách tôi không nể tình!
Tôi cầm lấy micro đạo đưa, quay về phía camera nở một nụ cười dịu dàng.
Thiết lập tượng “bông hoa nhỏ mong manh”.
“ hứng lần này… đến từ ‘vội vã’.”
Kỷ Vân Thanh nhìn tôi, tôi cũng hề né tránh mà đối diện lại ánh mắt anh.
“Làm nghề này, chúng tôi thường có thời , nên tôi cũng chỉ biết nấu vài món đơn giản thường ngày.”
“ thầy Kỷ đưa tôi món bít tết, tôi sững người một lúc.”
Ý trong lời: Anh ta làm khó tôi đấy! Anh ta không phải người tốt đâu!
“Hơn vì thầy Kỷ bận đột xuất, cũng không bàn trước với tôi, nên thời để chuẩn thật sự rất gấp.”
Anh ta không tuân thủ quy trình!
Làm sau lưng tôi – người quản lý anh ta!
Có nào là cao thủ quản lý thời ngầm không nhỉ, các chị em mau điều tra anh ta !
“Tôi nghĩ, thời gấp đến đâu, cũng không thể để thầy Kỷ không có món để mang ra,
nên tôi đành cắn răng làm liều vậy.”
Tôi vẫn mỉm cười nhìn Kỷ Vân Thanh, dịu dàng, thấu hiểu, rất đúng kiểu “hiền lành chịu đựng”.
Nói xong rồi thì phải nâng tầm ý nghĩa một chút .
“Tôi nghĩ, đây chính là ảnh quen thuộc nhất trong cuộc sống — vội vã, tất bật, nhưng đậm chất khói lửa gia đình.”
07
Tôi chỉ đĩa rau muống xào hơi cháy.
“Mọi người thử nhớ lại xem, nếu có ngày bạn đột ngột rời nhà, mẹ lại không có ở , thì có phải bố vụng về xào cho bạn vài món như thế này không?”
“Người ta thường nói ‘tiễn hành’, tốt hay xấu, bữa cơm tiễn biệt luôn mang theo mong ước con cái ra ngoài đủ đầy cơm áo.”
Cả sân khấu im bặt, chắc không ai ngờ tôi có khả năng ăn nói đến vậy.
Nói đến mức chính tôi cũng bắt đầu thấy nhớ nhà.
Tôi nén lại nỗi chua xót trong lòng, chỉ tiếp đĩa cắt vụn.
“Các bà mẹ cũng không phải sinh ra là biết nấu nướng, trong thời đại thông tin này, nếu theo xu thế, họ không biết rằng loại nguyên liệu này quý giá và mới lạ thế nào, đừng nói đến cách nấu.”
“Quay ngược thời , đến đời ông bà, họ từng trải qua nạn đói, và rồi thời đại phát triển quá nhanh bỏ lại phía sau.”
“Với họ, thức ăn không phân cao thấp sang hèn.
Chỉ chín, ăn được, thì là trộn lạnh vài đồng bạc hay bít tết giá hàng chục ngàn, tình yêu gửi gắm trong đều nặng như núi Thái.”
Tôi nói xong, đưa micro trả lại cho đạo .
Đạo vẫn còn ngẩn người, đến hoàn hồn lại thì liên tục xua tay.
“Trợ lý ngồi xuống cạnh thầy Kỷ .”
Ông cười tươi nhìn tôi.
“Hôm nay không chọn , người giành hạng nhất rõ ràng rồi.”
Nhưng tôi tất nhiên là không đồng ý!
Tôi đang mặt mũi bơ phờ thế này mà ngồi cạnh Kỷ Vân Thanh — cái tên gọn gàng tinh tươm kia — phải càng khiến anh ta nổi bật hơn sao?!
Không ngờ đúng lúc , một tiểu thịt tươi ngồi cạnh cũng tiếng:
“Trợ lý không muốn nếm thử thành quả mình sao?”
ơn lời mời, nhưng tôi thật sự không muốn.
Tôi còn không biết cái món vị ra sao à?
Thịt trộn lạnh tôi làm á?
Tôi đổ lượng giấm đủ để… làm ê cả răng luôn !
Chỉ vì hỏi thế nên tôi mới phân tâm, và thế là — Kỷ Vân Thanh vẫy tay gọi tôi.
Giờ mà còn không thì trong mắt fan thành ra “không biết điều”.
Tôi quay lại liếc nhìn gương mặt trai trẻ vừa tiếng.
Được lắm, tôi nhớ mặt rồi đấy.
Về là hủy ngay đầu tư cho luôn!
08
Chương trình dùng đũa dùng một lần.
Kỷ Vân Thanh vừa xé bao một đôi mới, đang cẩn thận gọt gọt mấy cái dằm nhỏ trên đầu đũa.
Tôi lén liếc anh một cái, rồi dịch ghế ngồi sang đối diện.
Như vậy thì mặt tôi và anh ta không cùng xuất hiện trong một khung .
Lưng tôi là mặt anh, lưng anh là mặt tôi~
He he he, tôi đúng là thiên tài!
Kỷ Vân Thanh đưa đôi đũa trong tay sang cho tôi.
Tsk, xem cái cách trước ống kính kìa, đúng là khác hẳn thường ngày.
Giả vờ dịu dàng hơn hẳn.
Nhưng này, anh có thể đừng gắp thức ăn cho tôi được không?
Biết rõ mấy món này không ngon, gắp hết cho tôi là sao hả?
Tôi vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, gắp trả lại một đũa bát Kỷ Vân Thanh:
“Thầy Kỷ vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
Đến bát tôi sắp chất đầy như núi, Kỷ Vân Thanh ung dung đưa bát anh qua.
Giọng anh trong trẻo ấm áp như ngọc chạm.
“Trợ lý ăn nhiều chút , sao cũng ăn khỏe mà…”
Tôi lập tức đưa tay bịt miệng anh ta!
Má nó, đàn ông trưởng thành lịch thiệp mà nói mấy câu kiểu này vậy?!
Sao có thể nói tôi ăn khỏe huhu, tôi chỉ là thỉnh thoảng hơi có khẩu vị tốt một tí thôi mà…
09
Bất ngờ, ở bàn bên cạnh, một chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ choang, mảnh vỡ văng tung tóe.
Kỷ Vân Thanh bất ngờ đưa tay ra chắn ngang mặt tôi.
Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc.
tôi phản ứng lại, tay Kỷ Vân Thanh mảnh sứ cắt một đường, máu bắt đầu chảy nhiều.
Tổ chương trình lập tức cho dừng ghi .
Người làm rơi đĩa là tiểu hoa mới nổi – Tống Miểu Miểu.
Lúc này, mặt cô nàng trắng bệch, run rẩy phân trần:
“Tôi chỉ là… chỉ là không ngờ trợ lý lại gan như vậy…”
Cô nói vụ tôi bịt miệng Kỷ Vân Thanh á?
Có đáng ngạc nhiên vậy không ?
Tôi mê trai anh đâu phải chuyện ngày một ngày hai, fan ai mà biết.
Nếu không phải vì Kỷ Vân Thanh phòng kỹ quá, chắc tôi sờ anh khắp người rồi.
Trẻ người non dạ quá, cô bé này.
10
Tay Kỷ Vân Thanh thương, máu nhiều nhưng vết cắt không sâu.
Sau cầm máu thì dán băng cá nhân là ổn.
Quay phim tiếp tục.
Còn tôi, tất nhiên là tranh thủ chuồn thôi~
sao phần tiếp theo là phỏng vấn, liên quan đến tôi cả.
Tôi gọi tài xế Tiểu Viên.
“Tôi về công ty trước, có xử lý. Lát thầy Kỷ quay xong thì đưa anh về nhà luôn nhé.”
Tiểu Viên do dự một chút rồi gọi tôi lại:
“Thầy Kỷ bảo tối nay ăn tối với chị , chị .”
ta cười gượng hai tiếng.
“Ảnh còn bảo tôi… trông chừng chị một chút.”
Cái này…
Thôi tôi cũng không muốn làm khó ta.
“Được rồi, vậy lát đưa anh về công ty .”
sao ăn tối với anh , tôi cũng có quyền chọn địa điểm nhỉ?
quan trọng trước mắt là — tôi phải về lục lại đống hồ sơ mỹ nam!
Tập tài liệu bên bộ phận quản lý đưa, tôi xem sơ lúc nghỉ ngơi rồi.
Có mấy gương mặt là nghệ sĩ trong công ty, chỉ tìm được người phù hợp là tôi nhảy sang làm liền!