Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi im lặng.

“Vậy thì… em giải thích giúp tôi ghi ‘Chồng .”

Tôi lí nhí: “Tôi không giải thích.”

Sợ anh truy hỏi, tôi ôm chặt gối, tiếp lời: “Hơn nữa, đó là trước đây rồi, tôi không thích anh nữa.”

“Thế ?” Anh hỏi: “Nhưng tôi tưởng em từng thích Hình Lượng cơ.”

Tôi sững người.

học lớp 10, tôi tận tai nghe em nói thích Hình Lượng.”

“Sao có !” Tôi phản bác.

đó em cùng một cô gái, cô ấy hỏi em có thích anh không, em bảo em thích Hình Lượng.”

Tôi chợt nhớ ra.

Cô gái ấy tên Chu Nhược Vân, kiêu hãnh xinh đẹp, mạnh dạn y như nữ chính phim. Cô ta từng tuyên bố sẽ theo đuổi Phương Yến Lương chắc chắn sẽ thành công.

Có lẽ cô ấy đã ra vụng trộm của tôi, nên chặn tôi lại trên đường tan học, hỏi thẳng tôi có thích anh không. đó, tôi thấy anh ngang qua bên cạnh. Trước một cô gái ưu tú như thế, tôi sao dám thừa mình thích anh.

Tôi liếc thấy bóng dáng anh, liền buột miệng: “Không thích, mình thích Hình Lượng.”

lòng lập tức dâng lên nỗi buồn man mác cho sự nhút nhát hèn yếu của chính mình.

“Vậy là em không thích Hình Lượng không?” Anh hỏi.

Tôi không biết trả lời sao. nói không, thì câu nói đó lại là gì?

“Em Hình Lượng học cùng đại học, rồi cùng học cao học ở đó, chỉ là trùng hợp thôi ?” Anh lại hỏi.

tôi im lặng, anh nói tiếp: “Thực ra tôi chưa từng thích anh ta.”

Tôi bừng tỉnh: “Anh sao lại biết tôi anh ta học chung trường?”

8

Ngoài vài người bạn thân, không ai biết tôi học cao học ở đâu, càng không biết tôi Hình Lượng học cùng trường. không cố điều tra, sẽ rất khó để biết.

Phương Yến Lương trầm mặc.

Như anh vừa đưa ra quyết định gì đó, ánh bỗng lóe sáng:

“Thực ra, tôi vẫn luôn…”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời anh.

Chiếc điện thoại tôi đặt trên sofa sáng màn hình, hiện tên người gọi: Hình Lượng.

Phương Yến Lương liếc qua, ánh thoáng tối lại.

“Em nghe máy .”

anh nhìn chằm chằm, tôi ngại ngùng đứng dậy, tới cửa sổ cuộc gọi.

“Hình Lượng” ở đầu dây bên kia hỏi: “Cậu hack tài khoản ?”

“Ừ.”

ổn rồi chứ?”

“Ổn rồi.”

Anh ta ngập ngừng một rồi hỏi: “Tin nhắn gửi cho Phương Yến Lương là do kẻ hacker gửi ?”

“Cậu tìm mình có việc gì không?” Tôi hỏi thẳng.

hai cao học, Hình Lượng từng ngỏ lời tôi làm bạn gái. Trước đó, chúng tôi chỉ từng vài lần ăn cùng vì học chung trường. Tôi đoán anh ta chỉ yêu đương, đối tượng là ai cũng được.

Tôi từ chối.

Sau đó anh ta không tỏ ra gì thêm, vẫn giữ quan hệ bạn bè, nhưng tôi thì chủ ý tạo khoảng cách.

Anh ta ở đầu dây bên kia vẫn thao thao tuyệt, tôi chỉ im lặng nghe, thực ra chẳng lọt tai câu nào. Tâm trí tôi đang quanh quẩn nơi sofa – chỗ Phương Yến Lương đang ngồi.

Bóng lưng anh trông cô đơn, bóng tối phủ, có phần u sầu.

Tại sao lại thế? – tôi nghĩ.

“Hai người là giả không?” Hình Lượng hỏi.

Tôi thấy mệt mỏi, day ấn huyệt thái dương, cúp máy luôn.

chợt, Phương Yến Lương đứng dậy. Anh bước nhanh tới trước mặt tôi, dứt khoát giật điện thoại khỏi tay tôi ấn nút kết thúc cuộc gọi – như đọc được suy nghĩ của tôi.

Tôi sững sờ nhìn anh, bắt gặp ánh sáng kiên định anh. Giống như một sự cố chấp.

Anh nói: “Đừng nói điện thoại anh ta.”

“Tại sao?” Tôi hỏi theo bản năng.

“Vì tôi sẽ ghen.”

tôi trợn to.

“Tôi thích em.”

“Khi em thích Hình Lượng, tôi vẫn luôn thích em.”

9

Có lẽ vì tôi quá đỗi kinh ngạc, anh khẽ cười lực: “Tôi tưởng em thấy ghi là đoán ra rồi.”

Anh nói thêm: “Tôi thấy nhiều fan đoán được mà.”

đầu tôi lập tức hiện ra những bình luận từng thấy:

“57” là “Ngô Thê” (vợ của ta). Dùng bàn phím 9 nút gõ “57” sẽ ra chữ “vợ yêu”.

Trời ạ!

Tôi nào dám nghĩ vậy!

Dù có gan trời tôi cũng không dám!

Anh giải thích: “Ghi chính là ý đó.”

“Vì em thích Hình Lượng, ghi thẳng hai chữ kia thì em sẽ khó chịu, nhưng không ghi thì tôi lại không vui. Nghĩ nghĩ lại, vẫn dùng 57 – vừa tốt cho em, vừa thoải mái cho tôi.”

Tôi chợt nhớ tới chữ “A”.

“Tên ghi trên WeChat thì sao?”

“Để tôi mỗi lần mở danh bạ là thấy em ngay.”

“Tôi tự cho mình dũng khí để liên lạc em, dù khi đó em vẫn thích Hình Lượng.”

Tôi mím chặt môi, nhìn anh ngây dại. Tôi nghi ngờ tất cả những gì mình vừa nghe.

“Tôi thích em gần mười rồi.”

được tin nhắn đó, tay tôi run mức không kiểm soát được. May mà buổi livestream cắt kịp, không tôi chẳng biết làm sao để giả vờ bình tĩnh.”

“Kết quả là… hack.” Anh lại cười lực.

“Nhưng cũng ơn kẻ lừa đảo.”

không, tôi vẫn chẳng dám liên lạc, chỉ dám âm thầm để ý xem em Hình Lượng có bên nhau hay không.”

“Đừng thích Hình Lượng nữa được không?”

“Anh ta có gì tốt mức em thích lâu vậy sao? Em không thấy mệt ?”

Anh ngừng một , rồi hỏi cẩn trọng: “Ghi từng là ‘Chồng ’, vậy nghĩa là… em từng thích tôi, không?”

“Dù chỉ là kiểu thích của fan.”

“Vậy chẳng tôi vẫn có cơ hội sao?”

Anh thật dịu dàng, nhưng cũng thật… thấp hèn. Tại sao một người như anh lại vì tôi mà hạ mình?

Một giác chua xót trào lên, khiến tôi khóc, tôi đã khóc thật. Nước lăn dài, tôi há miệng định nói: Không, chưa từng thích Hình Lượng, người em thích luôn là anh.

Nhưng cổ họng như bóp nghẹt, chẳng phát ra nổi âm thanh.

Tôi chỉ mấp máy môi, nấc nghẹn, không nói nổi câu hoàn chỉnh.

Càng sốt ruột, càng rối loạn.

Anh lập tức ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Không sao, không sao, không thích thì thôi, đâu cần khóc.”

“Người nên khóc là tôi mới .”

Anh cố pha trò để tôi vui, nhưng tôi vẫn không cười nổi, chỉ thấy khóc thêm.

Tôi hận chính sự nhút nhát của mình – tại sao đó không dám thừa , để lỡ mất nhiêu ? ngày ấy tôi dám nói thích anh, kết quả chắc chắn đã khác.

Tôi khóc lòng anh rất lâu, khóc mức thở không ra hơi. Khi bình tĩnh lại, phần lớn chiếc áo ngủ cotton của anh đã ướt sũng.

Anh nhẹ vào trán tôi: “Em lấy nước tắm cho tôi nữa.”

Anh đứng dậy rót nước.

Tôi ngồi lại, hít sâu nhiều lần.

Khi anh đưa ly nước cho tôi, tôi cuối cùng cũng đủ dũng khí để nói trọn vẹn một câu: “Người em thích… chỉ có anh.”

10

Lần này, lượt Phương Yến Lương ngẩn người.

Tôi uống nửa ly nước, bình tĩnh nói: “Em cũng luôn thích anh, giống như anh thích em vậy.”

“Vậy Hình Lượng…”

“Không có Hình Lượng, chưa là Hình Lượng.” Tôi đáp: “Xin lỗi, khi đó em đã quá nhút nhát.”

Quá nhiều người theo đuổi Phương Yến Lương, lại toàn là những cô gái xinh đẹp, ưu tú.

Tôi có tư cách gì chứ, ngay cả nói thích cũng không dám.

Tôi giấu kín , lặng lẽ nhìn anh từ từ vươn cao, trở thành ảnh đế lòng hàng vạn cô gái.

Tôi mong anh càng ngày càng tốt.

Nhưng tôi cũng hiểu, anh càng tốt nhiêu, khoảng cách giữa tôi anh càng xa bấy nhiêu.

Đã biết sẽ chẳng có khả năng, vậy thì cần gì nói thích.

Anh vẫn sững sờ. Biểu này trên mặt anh thật hiếm thấy, vốn dĩ anh luôn tao nhã, tự chủ, như cứ huống nào cũng có kiểm soát ngay lập tức. Nhưng đây, anh lại có chút ngơ ngác như một cậu trai mới lớn.

Tôi nghiêm túc: “Em thật sự thích anh, không gạt anh đâu.”

Anh im lặng rất lâu, cuối cùng mới thở phào: “Anh đã nói rồi mà, em đâu kém mức bỏ qua anh mà thích Hình Lượng.”

Tôi cười.

Chúng tôi tựa vào nhau trên sofa, kể về những tháng đã bỏ lỡ.

Tôi tổng kết: “Vẫn ơn tên lừa đảo, không chưa biết mới nói ra được.”

Anh nói: “Không đâu, tháng sau là buổi họp lớp, anh đã định hôm đó sẽ tỏ em rồi.”

“Kể cả khi em vẫn thích Hình Lượng?”

Anh gật đầu chắc nịch: “Kể cả khi em vẫn thích anh ta.”

Nam thần vốn xa vời bỗng trở thành người yêu yêu tôi sâu đậm, tôi cố gắng thích nghi sự thay đổi đột ngột này.

Tôi hỏi: “ giả làm người yêu là anh cố sắp xếp không?”

Anh không đáp.

Tôi nói: “Thường thì minh tinh dính tin đồn đều chọn cách làm sáng tỏ, chẳng ai giống anh, trực tiếp thừa luôn.”

Anh cười: “Em đã đoán được rồi, hỏi làm gì?”

Anh vòng tay ôm tôi từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ tôi, khẽ nói: “Ừ, chỉ cần em là bạn gái anh, dù là giả cũng được.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương