Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dù là ông ngoại hay cậu, cũng chẳng thể cho bé cảm giác thân mật và uy nghiêm như một người cha thực thụ.
Haizz, đời người làm gì có chuyện gì trọn vẹn.
Một y tá cao bất thường lặng lẽ lại gần, mắt đỏ hoe, nắm lấy tay tôi:
“Vi Vi, em ổn chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Là Thương Mặc Ngôn?
Sao anh ta lại ăn mặc thế này?
Bố tôi nhìn thấy, lập tức đá cho một phát:
“Thằng khốn, mày lẻn vào đây kiểu gì?
Mày đúng là lòng lang dạ sói! Biến ngay! Bảo vệ đâu!”
Thương Mặc Ngôn nắm chặt tay áo tôi, không chịu buông.
“Bác ơi, con xin bác cho con ở lại chăm sóc Vi Vi và con trai.
Đó là trách nhiệm của con.
Cô ấy và đứa nhỏ cũng cần có con.”
“Xin bác đấy… Vi Vi vừa sinh xong còn rất yếu…Con muốn ở lại chăm sóc cô ấy.”
Bố tôi lưỡng lự nhìn tôi.
Tôi vung tay tát mạnh vào mặt Thương Mặc Ngôn:
“Anh cút đi! Mẹ con tôi không còn liên quan gì đến anh nữa!”
Khi tôi cần anh nhất, anh chưa từng đứng ra bảo vệ tôi.
Những ngày bên anh, tôi đều sống trong nhẫn nhịn, ấm ức.
Phần đời còn lại, tôi không muốn sống tiếp cái kiểu bị người ta coi thường nữa.
Tôi thà để con tôi không có cha, còn hơn phải sống với một người đàn ông khiến tôi cảm thấy nhục nhã.
Bảo vệ lôi Thương Mặc Ngôn ra ngoài.
Nhưng anh ta vẫn chưa chịu buông tay, còn gọi cả cha mẹ nhà họ Thương đến nhà tôi để bàn chuyện cưới xin.
Bố tôi dứt khoát không mở cửa.
16
Mẹ tôi đứng trên ban công, mắng thẳng vào mặt người nhà họ Thương:
“Ai là thông gia của các người hả?
Đừng có tự ý nhận bừa!
Con gái tôi ở bên con trai các người ba năm, các người có từng nhắc đến chuyện cưới hỏi không?”
“Còn chưa từng bước chân vào nhà họ Hứa chúng tôi mà giờ con sinh rồi các người mới mò tới?”
“Gì mà cháu nhà các người? Đây là con gái tôi sinh ra, là cháu nhà họ Hứa chúng tôi! Liên quan gì đến nhà họ Thương các người chứ?”
“Chúng tôi đâu có ham cái sản nghiệp nhà các người? Tuy nhà họ Hứa không giàu có bằng nhà họ Thương, nhưng cũng không đến mức nuôi không nổi một đứa trẻ! Thay vì ở đây dây dưa, các người không bằng về cưới vợ sinh con đi.”
Hai ông bà nhà họ Thương bị mẹ tôi mắng cho tức giận bỏ về, nhưng Thương Mặc Ngôn thì mặc kệ bị chửi thế nào cũng không chịu rời đi.
Không lay chuyển được ba mẹ tôi, anh ta liền lấy lý do đầu tư, nhờ chính quyền đứng ra hòa giải.
Ba mẹ tôi đã quyết tâm bảo vệ tôi và đứa bé, chẳng nể mặt ai cả.
Cuối cùng, Thương Mặc Ngôn đề nghị làm con rể ở rể nhà tôi.
Mẹ tôi nghe vậy liền ngừng mắng.
“Làm con rể ở rể đâu phải chuyện đơn giản. Phải hiếu thuận với vợ chồng tôi, còn phải chăm sóc con gái tôi chu đáo, rồi còn…”
Mẹ tôi đưa ra một loạt yêu cầu khắt khe, Thương Mặc Ngôn đều gật đầu đồng ý hết.
“Con đến nhà họ Hứa làm trâu làm ngựa cũng được. Chỉ cần hai bác đồng ý, điều kiện gì con cũng chấp nhận.”
Mẹ tôi không nói gì, nhìn sang ba tôi.
Ba tôi chế nhạo: “Người muốn làm con rể tôi thì nhiều như cá vượt sông. Dựa vào đâu tôi phải chọn cậu?”
Thương Mặc Ngôn đầy tự tin: “Người khác làm được con cũng làm được. Người khác làm không được, con càng làm được. Ba có yêu cầu gì cứ nói.”
Tôi khinh bỉ, gọi ai là ba vợ thế?
Ba tôi ném ra một yêu cầu khó: “Cậu có thể trong vòng nửa năm khiến hiệu suất công ty tăng gấp đôi không?”
“Có thể.”
“Có thể giúp chúng tôi mở rộng kinh doanh ở thành phố Hộ không?”
“Có thể.”
“Nếu làm không được thì sao?”
“Tùy ba xử trí.”
Ba tôi bắt đầu dao động: “Vậy cậu cứ làm phó tổng công ty trước đi, chuyện khác để sau.”
Tôi tức không chịu nổi.
Không phải đã nói rồi sao, giữ con bỏ cha mà?
Sao bây giờ lại giữ cả cha lại rồi?
Lẽ nào công ty không tuyển được phó tổng sao?
Ba tôi mặt hơi đỏ lên: “Ai mà đi từ chối nhân tài? Ba làm ông chủ cả đời, xây dựng cơ nghiệp vẫn không bằng mấy năm cậu ta gây dựng. Ba muốn học lén vài chiêu.”
Mẹ tôi phụ họa bên cạnh: “Mẹ chỉ không muốn con lấy chồng xa, cậu ta chịu làm rể nhà mình thì mẹ còn mừng không kịp. Không đau mà làm mẹ, lại lãi thêm nửa đứa con trai, vụ làm ăn này quá lời, sao mẹ lại từ chối được chứ.”
Tính toán giỏi thật đấy!
Nhưng nhà họ Thương cũng đâu dễ chơi, sao có thể thật sự để Thương Mặc Ngôn làm rể ở rể?
Mọi chuyện chỉ là kế hoãn binh.
Họ muốn nhân cơ hội ôm cả con gái lẫn cháu ngoại đi một lượt.
Một câu “xin lỗi” của anh ta đã khiến tôi nhớ lại ba năm nước mắt tủi thân.
Tôi muốn rộng lượng mà nói một câu “không sao”, nhưng tôi không thể.
Khi anh ta bị bạn bè cười nhạo, sỉ nhục tôi, anh ta chưa từng mở miệng bênh vực tôi lấy một lần.
Anh ta giống họ, đều cho rằng tôi là “ngu ngốc”, “đồ ngốc”.
Tôi thừa nhận mình không đủ thông minh.
Rất nhiều lần tôi không hiểu những lời họ nói, chỉ biết ngồi đó như một kẻ ngốc.
Tôi có thể tự giễu mình là đồ ngốc, nhưng người khác thì không được quyền mắng tôi như thế.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Tôi thật sự không thể bỏ qua hết thảy mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Thương Mặc Ngôn vừa cười vừa rơi nước mắt: “Anh biết. Anh cũng vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Anh chỉ muốn đối xử tốt với em và con hơn một chút, coi như chuộc lỗi cho sự ngu dốt và kiêu ngạo trước kia.”
18
Anh ta càng đối xử tốt với tôi, tôi lại càng không muốn nhìn thấy anh ta.
Để anh ta biết điều mà rút lui, tôi cố tình ve vãn ong bướm bên ngoài.
Thương Mặc Ngôn tức đến mức mũi cũng vẹo.
Gặp ai là đánh người đó, y như một con chó điên.
“Cậu cũng dám mơ tưởng đến vợ tôi à? Có soi gương không đấy? Cậu có chỗ nào bằng tôi mà cũng dám tranh giành đàn bà với tôi?”
“Còn dám tiếp tục dây dưa với vợ tôi, tôi đánh gãy chân chó của cậu. Đập nát từng khúc, cho cậu cả đời không đứng dậy nổi.”
Ngay cả đội luật sư cũng bị anh ta dọa đến mức phát cáu, chạy tới cầu xin tôi:
“Cô Vi, cô nói giúp một tiếng đi, tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Tôi nhờ mẹ tôi đi khuyên Thương Mặc Ngôn rời đi.
Nhưng mẹ tôi lại cho rằng Thương Mặc Ngôn là người có năng lực, có trách nhiệm, là một người đàn ông tốt hiếm có, khuyên tôi nên cho anh ta một cơ hội.
“Ai mà chẳng từng mắc sai lầm. Chỉ cần anh ta chịu sửa là được rồi.”
Tôi cứng miệng nói:
“Vậy nếu con đã thích người khác rồi thì sao?”
Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:
“Là con trai nhà ai thế? So với Thương Mặc Ngôn thì thế nào?”
Tại sao lại phải so với Thương Mặc Ngôn?
Chỉ nói đến ngoại hình, vóc dáng, gia thế, năng lực của anh ta…Ai có thể sánh bằng?
Mẹ tôi nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhẹ giọng khuyên:
“Không phải mẹ bênh vực Thương Mặc Ngôn, mà là cậu ta thật sự rất tốt. Còn tốt hơn cả ba con năm đó.”
“Mẹ biết con hận điều gì, cũng hiểu nỗi ấm ức trong lòng con không thể nguôi ngoai ngay được. Nhưng người ta sống là phải nhìn về phía trước. Mẹ vẫn muốn nói một câu: biết sai mà sửa thì không gì tốt bằng. Cho cậu ta cơ hội cũng là cho chính con cơ hội. Tin mẹ đi, cả đời này con sẽ không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn nó.”
Nhưng tôi vẫn nuốt không trôi cơn giận này.
Không tìm được thì không tìm được.
Cả đời phụ nữ không lấy chồng thì có sao?
Tôi không thể giống đàn ông, chỉ yêu đương mà không kết hôn à?
Mẹ tôi kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Con muốn yêu ai thì cứ yêu, vui thì ở bên, không vui thì mặc kệ. Không có giấy đăng ký kết hôn, nó chẳng là gì cả, thậm chí không có tư cách quản con.”
“Nó chịu giúp ba mẹ phát triển sản nghiệp là chuyện tốt, lao động miễn phí sao lại không dùng? Có nó dạy dỗ Dịch Nhi, chúng ta cũng bớt lo.”
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi bỗng thấy sáng tỏ.
Anh ta có thể lợi dụng tôi, thì tại sao tôi lại không thể lợi dụng anh ta?
Không cho anh ta chút hy vọng, thì làm sao khiến anh ta thất vọng đến tột cùng?
Tất cả đau khổ anh ta từng mang đến cho tôi, tôi đều sẽ bắt anh ta trả lại từng chút một.
Tôi không còn trưng ra gương mặt lạnh lùng với Thương Mặc Ngôn nữa, thậm chí còn khiêm tốn hỏi anh ta về kinh nghiệm quản lý.
Thương Mặc Ngôn cũng hiểu rõ tôi chỉ đang lợi dụng anh ta, nhưng anh ta lại vui vẻ chấp nhận, sẵn sàng dốc hết lòng dạy tôi.
Đám bạn của Thương Mặc Ngôn nhiều lần đến Thành Dung tìm anh ta.
Bất kể bọn họ khuyên thế nào, anh ta cũng không chịu về.
Bọn họ đều nói Thương Mặc Ngôn bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, tự nguyện sa sút.
Thương Mặc Ngôn không lấy đó làm xấu hổ, ngược lại còn lấy làm vinh dự:
“Vậy thì chứng tỏ ngoại hình của cô ấy vẫn còn sức hút đấy chứ. Thế là yên tâm rồi. Các người không biết bao nhiêu người đang theo đuổi cô ấy đâu. Tôi suốt ngày lo bị đá đấy!”
Hà Chỉ hừ lạnh, nhếch môi:
“Đàn ông Thành Dung toàn đầu heo à? Loại phụ nữ ngu ngốc như vậy mà cũng tranh nhau theo đuổi.”
Thương Mặc Ngôn nổi trận lôi đình, lập tức đá thẳng vào chân Hà Chỉ một cú.
“Cậu mắng ai ngu? Cô ấy là vợ tôi! Não không bằng cậu, nhưng cậu xấu hơn cô ấy gấp mấy lần. Cô ấy có bao giờ chửi cậu là đồ xấu xí chưa?”
Hà Chỉ nổi giận đùng đùng:
“Thương Mặc Ngôn, cậu điên rồi à? Vì một người phụ nữ mà ra tay với huynh đệ mình?”
Thương Mặc Ngôn quát to:
“Trước mặt tôi mà dám sỉ nhục vợ tôi thì là không tôn trọng tôi. Nếu tôi còn nghe cậu nói ra những lời thiếu tôn trọng cô ấy lần nữa, thì đừng mong làm anh em với tôi nữa!”
Hà Chỉ giận dữ lật đổ cả bàn tiệc:
“Quỷ mới thèm làm anh em với thằng bám váy đàn bà như cậu! Từ nay về sau lão tử không bao giờ đến tìm cậu nữa!”
19
Tiệc đầy năm của Dịch Nhi được tổ chức vô cùng long trọng, hai nhà Thương – Hứa thi nhau tặng quà cho cháu trai.
Đám bạn của Thương Mặc Ngôn cũng đến đông đủ.
Ai nấy gặp tôi đều lễ phép gọi “chị dâu” hoặc “em dâu”.
Ngay cả Hà Chỉ cũng chuẩn bị riêng một món quà hậu hĩnh để xin lỗi tôi.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi lại nhớ đến những điều tồi tệ anh ta từng làm với tôi, đến một nụ cười xã giao cũng không nặn ra nổi.
Trong lúc dùng tiệc, hai ông bà nhà họ Thương hỏi:
“Khi nào hai đứa mới chịu kết hôn vậy? Cứ kéo dài mãi thế này cũng không phải cách. Mặc Ngôn nhà chúng tôi không thể cứ mãi ở rể vô danh như thế chứ?”
Đây chẳng phải ép cưới trước mặt mọi người sao?
Vở kịch hay cuối cùng cũng đến rồi.
Tôi liếc nhìn Thương Mặc Ngôn đang dịu dàng nhìn tôi đầy tình ý, rồi mỉm cười nhàn nhạt:
“Vậy thì phiền hai bác đưa anh ấy về Hộ Thành giúp cháu. Ba mẹ cháu tuy có ý định kén rể, nhưng bản thân cháu chưa bao giờ có ý định kết hôn cả.”
Trước kia tôi nuông chiều anh ta như vậy, chẳng qua là để anh ta toàn tâm toàn ý giúp đỡ công việc nhà tôi.
Càng là để đến ngày hôm nay, có thể trước mặt mọi người mà tát vào mặt anh ta một cái thật đau.
Sắc mặt Thương Mặc Ngôn lập tức tái nhợt, run rẩy bước đến nắm lấy tay tôi.
“Vi Vi, em đang nói gì vậy? Ba em và anh đã hứa hẹn một năm, anh đều đã hoàn thành hết. Chúng ta nên kết hôn rồi mà.”
Tôi lạnh lùng rút tay lại:
“Phó tổng Thương, hợp đồng một năm đã hết hạn. Chúng tôi không gia hạn.”
Một năm qua, những gì cần học chúng tôi đã học xong.
Thương Mặc Ngôn đối với chúng tôi đã hết giá trị.
Thứ vô dụng lại chướng mắt, đương nhiên phải sớm vứt bỏ.
Thương Mặc Ngôn đau khổ tột cùng, hỏi tôi vì sao vẫn không chịu tha thứ cho anh ta.
Tôi cười vô tâm vô phế:
“Tôi đã nói với anh từ sớm rồi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cho dù anh có giết chết Hứa An Dao, cắt đứt quan hệ với đám bạn cũ, dốc toàn lực phát triển công ty nhà tôi, thì tôi vẫn không tha thứ cho anh.”
“Anh có thể lựa chọn rời đi, hoặc tiếp tục quỳ liếm.”
Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “quỳ liếm”, khiến đám thân thích nhà họ Thương tức đến sôi máu.
“Cô nghĩ cô là cái thá gì mà dám bắt Mặc Ngôn nhà chúng tôi quỳ liếm cô?”
“Thương Mặc Ngôn, nếu anh là đàn ông thì lập tức về Hộ Thành với chúng tôi đi!”
“Mặc Ngôn, tôi đã nói từ lâu rồi, cô ta không xứng với anh. Đừng phí thời gian vì loại người như cô ta nữa.”
…
Nhưng Thương Mặc Ngôn phớt lờ hết thảy lời khuyên can, quay sang tìm ba tôi để đòi thực hiện lời hứa.
“Con yêu cô ấy, con muốn cưới cô ấy. Trước kia chúng ta đã ký hợp đồng, chỉ cần con làm được tất cả những gì ba yêu cầu, ba sẽ cho con làm con rể. Xin ba giữ lời, cho phép con kết hôn với Vi Vi.”
Ba tôi kéo ra một cô gái đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
“Đây là con gái nuôi thứ hai của tôi – Hứa Du Du. Nếu cậu muốn, có thể ngay lập tức đi đăng ký kết hôn với nó.”
Thương Mặc Ngôn sụp xuống đất, ngồi bệt với vẻ thất thần, nở nụ cười khổ.
“Hóa ra… từ đầu các người chưa từng có ý định để tôi và Vi Vi nối lại tình xưa? Chỉ là muốn lợi dụng năng lực của tôi để giúp công ty nhà các người phát triển thêm một bậc, đúng không?”
Ba tôi cười mà như không cười:
“Tổng giám đốc Thương đúng là thông minh xuất chúng. Con gái tôi Vi Vi quả thực không xứng với cậu, vậy thì không làm lỡ thời gian quý báu của cậu nữa. Hãy quay về Hộ Thành của cậu đi.”
Thương Mặc Ngôn đã kiệt sức vì làm tăng ca suốt một tháng trời, cuối cùng bị mấy câu nói của ba tôi khiến tức giận đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhân lúc anh ta còn hôn mê, người nhà họ Thương lập tức đưa anh ta trở về Hộ Thành.
Trước khi rời đi, họ ném lại không ít lời đe dọa đầy cay độc.
Nhưng tôi không hề để tâm dù chỉ một câu.
Càng không có được, lại càng không thể buông bỏ – Thương Mặc Ngôn chắc chắn sẽ vẫn tiếp tục âm thầm bảo vệ mẹ con tôi.
Cho dù anh ta biết rằng kết cục đã định sẵn, cũng sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến chúng tôi.
Anh ta chỉ biết trách bản thân, chỉ biết hối hận vì tất cả những gì đã làm trong quá khứ.
Làm gì có cái gọi là “gương vỡ lại lành”?
Trong truyện, Từ Đức Ngôn từng tìm lại được công chúa Lạc Xương, vợ chồng đoàn tụ.
Nhưng cuối cùng, họ vẫn không thể ở bên nhau.
Từ Đức Ngôn xuống tóc đi tu, còn công chúa Lạc Xương thì quay trở lại nhà họ Dương.
Họ chia lìa mãi mãi, cả đời không gặp lại nhau.
Toàn văn hoàn.