Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giống ngọn lửa giận dữ kìm nén cuối cùng được giải phóng, anh ấy mang theo chút trừng phạt cắn môi dưới tôi, tách hàm răng , dây dưa mãnh liệt…
Không gian riêng tư, cùng với nóng suối nước nóng, làn da chạm vào nhau tạo một cảm giác kỳ diệu.
ta nhất thời quên ràng buộc đạo đức, muốn vượt qua ranh giới cấm kỵ.
đến khi tim đập mạnh vì thiếu oxy, cơ thể tôi mềm nhũn, anh ấy mới buông .
“Hừ…”
Anh ấy khẽ cười.
“Nhanh vậy đã không được rồi, xem phải luyện tập nhiều hơn.”
Tôi tức đến mức mặt đỏ bừng.
Mồ hôi và nước tôi trông vừa ai đó tàn phá dữ dội.
thở anh ấy nặng nề, nhìn tôi hồi lâu, trong cuồn cuộn màu mực.
“ muốn ngày mai quay một lần là qua không?”
Bây giờ tôi sao thể không hiểu ý anh ấy.
“Không muốn.”
Tôi đẩy anh ấy liền chạy bờ.
Nhưng lại anh ấy nhanh chóng đuổi theo, ôm từ phía sau.
“Anh nghĩ là em muốn.”
Nụ nóng bỏng rơi xuống dái tai tôi, chân tôi vô cớ mềm nhũn.
Anh ấy nắm bắt thời cơ, lại xuống…
8
Về đến khách sạn đã là mười giờ tối.
Thời cứ nhất quyết đưa tôi đến phòng, vì chột dạ nên cả quãng đường tôi cứ kẻ trộm, anh ấy cười suốt dọc đường.
Tôi càng bực hơn.
thật không xấu hổ!
Bước vào phòng khách sạn, tôi quay lại định đóng .
Không ngờ Thời lại chặn : “Ngoài trời lạnh lắm, không mời anh vào ngồi một lát sao?”
Tôi trừng nhìn anh ấy, buột miệng : “Cái ‘ngồi’ mà anh là ‘ngồi’ nào?”
(*) Ngồi (坐) và (做) đều phát âm là /zuo/
Anh ấy ngạc nhướng mày.
Sau đó, trong ánh nụ cười lười biếng: “Em muốn ‘ngồi’ nào, anh trai đều thể.”
Tôi hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Vừa rồi đối xử với em vậy, mặt mũi tự xưng là anh trai.”
Anh ấy nghe thấy, khóe môi càng cong : “Anh trai và anh là khác nhau, em không sao?”
“Em ngu dốt, đâu bằng anh, vẫn là anh trai chơi.”
Ánh anh ấy sâu hơn, nhìn tôi : “Gọi thêm một tiếng anh trai nữa, tối nay anh sẽ không đâu hết.”
Tôi giật mình, vội vàng đá vào chân anh ấy, “rầm” một tiếng đóng lại.
Trước khi ngủ, tôi lại gọi điện thoại An .
Lần tôi nghiêm khắc án cô ấy.
“Đều tại , nếu không phải cứ gửi tôi thứ đồ đó, bắt tôi gửi ảnh lại, sao tôi gửi nhầm được!”
An ở đầu dây bên kia không đang gì, vẻ không tập trung, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động lạ.
Mãi một lúc sau mới thở hổn hển trả lời: “Chuyện trách tôi được, phải trách không não. Thượng đế ban nhan sắc đồng thời chắc chắn lấy não rồi.”
Dừng một chút, đầu dây bên kia đột tò mò: “Vậy tại sao bốn năm rồi, vẫn ghim Thời đầu… ưm…”
Giọng An đột ngột dừng lại, trong điện thoại truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Lúc , không được nhắc đến đàn ông khác.”
Tôi: “…”
Là Chu Gia Tường.
Giọng tôi quá quen thuộc.
Hầu không cần suy nghĩ, tôi “lúc ” mà anh ta là lúc nào.
Nghĩ đến việc mình đã phiền chuyện tốt họ, tôi ngại ngùng cúp máy.
9
Ngày hôm sau, tôi đến phim trường, không thấy Thời.
Cuối cùng anh ấy rồi.
Tôi đã chuẩn tâm lý cả đêm về cảnh , định mọi kinh ngạc.
Vậy mà đạo diễn lại với tôi, không cần nữa.
trán sẽ trong sáng hơn.
Tôi: “…”
Nếu vậy, tại sao hôm qua đạo diễn để Thời dạy tôi diễn cảnh ?!
Tôi uổng phí à?